Phải Lòng Con Hầu

Chương 2

- Cô hai, cô hai ơi!

Con Bần gọi lớn, xông thẳng vào phòng cô hai Liễu.

- Cái gì nữa hả Hiểm? Mày không nhỏ tiếng được à? Giật hết cả mình.

- Em xin lỗi, mà chuyện này không gấp không được. Mà cô chủ biết em thấy cái gì không?

- Thấy gì?

Con Bần vừa thở vừa nói.

- Em thấy con Mận với cậu hai.

- Rồi sao?

- Em thấy hai người họ đang đút bánh cho nhau ở ngoài vườn cạnh con mương kia kìa.

- CÁI GÌ?

Cô hai Liễu đập mạnh tay xuống bàn. Mở cửa đi nhanh ra. Vừa xuống nhà bếp đã chạm mặt cậu.

- Anh hai, anh vừa đi đâu về vậy?

Cậu khó chịu.

- Mày kiểm soát anh mày à?

- Em đâu dám. Mà nghe nói là vài ngày nữa nhà ông hội đồng Lý dẫn con gái xuống đây xem mắt anh đấy. Nghe đâu là con gái họ vừa du học phương Tây về, trắng trẻo, xinh đẹp lại còn thông minh. Chị ấy mà về đây thì xem như việc ở xưởng gỗ anh cũng đỡ được phần nào.

Nghe đến chuyện xem mắt cậu hai Duy liền cảm thấy khó chịu. Không phải cậu không thích phụ nữ mà do bản thân cậu vẫn chưa tìm đúng người. Nhưng nói đi thì nói thì cậu cũng tròn 30 tuổi rồi còn đâu.

- Rồi rồi, anh biết, suốt ngày có thế là giỏi.

***

- Mận, vào phòng cậu nhờ tí việc.

- Dạ cậu, cậu chờ em rửa bát xong rồi em vào.

- Để đó cho con Bần mần. Vào phòng với cậu nhanh lên.

- Dạ cậu.

Mận để lại thau bát đũa ở đó, rửa tay sơ quá rồi đi nhanh theo cậu vào phòng.

Mận vừa vào, cậu liền đóng cửa.

- Sao rồi, dạo này cậu không có nhà mày có học hành chăm chỉ không?

- Dạ… dạ… dạo này công việc hơi nhiều nên em không có thời gian.

- Vậy có nghĩa từ hôm cậu lên tỉnh là ở nhà mày không ôn lại cái gì hết sao?

Mận khẽ gật đầu, cậu hai Phong Duy chỉ biết thở dài ngao ngán.

- Thật là, cậu không biết phải nói mày sao nữa đấy Mận? Nói n g ố c thì mày buồn, còn lười thì mày tự ái.

- Có đâu, tại nhiều việc quá thôi.

- Thôi thôi, không nói nhiều nữa, ngồi đọc bài thơ này cho lưu loát, đọc xong cậu khảo bài.

Mận nhìn quyển sách toàn chữ đủ khiến cô hoa mắt chóng mặt.

- Nhiều chữ quá, nhức đầu quá cậu ơi. Mà em cũng chỉ là người ở học chi cho nhiều, học lại phí.

- Cậu bảo mày học là mày phải học, học cho có con chữ như người ta, học để mày khôn lên. Chứ không lẽ khù khờ, ngốc nghếch hoài như vậy.

Mận nghe cậu nói vậy thì buồn lắm, cô biết mình không như người ta, lúc nào cũng hậu đậu, chậm chạp. Cô biết mình không như người ta, học hành thì quên trước quên sau, đến việc học chữ cũng rất khó khăn.

Cậu hai Phong Duy ngồi bên cạnh im lặng nhìn Mận học bài. Không biết từ bao giờ cậu quan tâm Mận như vậy chỉ là cậu không muốn nhìn Mận bị người ta trêu chọc là đứa không biết chữ.

Cậu còn nhớ, dì Dung từ kể Mận bị như thế là do lúc nhỏ té vực nên đầu óc hơi khù khờ. Nhưng được cái Mận tốt lắm, giỏi giang, lại thật thà.

- Cậu… cậu… Mận học xong rồi. Cậu ơi… cậu.

Cậu hai Phong Duy đang lim dim ngủ, Mận lay lay người khiến cậu tỉnh giấc.

- Sao rồi, đọc được chưa mà khảo bài?

- Dạ, đọc được rồi cậu.

- Ừ, đọc cho cậu nghe.

- Cậu nghe nha cậu.

Cậu im lặng.

- Tiện đây xin một hai điều,

Đài sen sáng tỏ lòng yêu chút này.

Vầng trăng vằng vặc giữa trời,

Đinh ninh hai mặt một lời song song.

Tóc tơ căn vặn tấc lòng,

Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương.

Cậu Duy im lặng chăm chú nghe những gì Mận đọc, ánh mắt cậu hiện lên tia vui vẻ. Nói đúng ra thì Mận cũng sáng dạ lắm chứ, đọc chữ lưu loát lắm đây này.

Cậu gật gù.

- Ừm, đọc tốt lắm.

- Thật hả cậu?

- Thật! Mà đọc xong rồi có hiểu không?

Mận khẽ lắc đầu, cậu nói tiếp.

- Đoạn thơ trên nói về hai người đang yêu nhau, họ thề nguyện bên nhau dưới ánh trăng, thể hiện tình yêu thủy chung.

- Vậy tình yêu của họ đẹp lắm hả cậu?

- Ừ, đẹp lắm, tình yêu đẹp nhưng không trọn vẹn.

Mận nghe vậy mặt bỗng xụ xuống, cậu liền xoa đầu Mận.

- Buồn làm gì, mày đọc tốt hơn mọi hôm đấy.

- Vậy cậu có thưởng gì không cậu?

- Không, mắc gì cậu phải thưởng cho mày.

Mận chu môi.

- Cậu không thưởng thì thôi.

- Thôi được rồi, chiều mai có hội làng, cậu dẫn mày đi.

- Cậu nói thì phải dẫn em đi nha cậu.

- Ừ, cậu biết rồi!

Mận nhảy cẫng lên, trên gương mặt không thể giống được nụ cười.

- Vui quá, ở bên cậu là tốt nhất.

Cậu Phong Duy nhìn Mận như thế cũng không nhịn được mà bật cười. Mận đẹp, đẹp theo kiểu nét con gái chân quê, ngây thơ. Nụ cười trên môi cậu dần tắt, trở lại dáng vẻ lãnh đạm như bình thường.

- Lại đây ngồi coi, gì mà nhảy cẫng lên thế. Con gái con lứa gì mà chẳng thùy mị nết na gì cả.

- Tại em vui quá đó cậu.

- Vui cũng vừa phải thôi. Mà Mận này.

- Dạ?

Cậu hai Phong Duy bỗng dưng trầm mặc.

- Mày có định lấy chồng không?

- Dạ có, dì em nói nào em lớn chút sẽ về quê lấy chồng.

Mặt cậu hai liền khó chịu.

- Ai thèm cưới mày chứ!

- Nói thật thôi chứ ở quê em có người anh tốt với em lắm đấy.

Cậu liền nghiêm giọng.

- Chắc gì người ta thèm cưới mày.

- Không có đâu nha, anh Tèo thương em lắm.

Cậu hai đập bàn rầm khiến Mận giật mình.

- Bớt nói đi.

- Sao cậu lớn tiếng với em?

Tay cậu siết chặt, đôi lông mày nhíu lại.

- Cậu ơi cậu…

Cậu nghe vậy tâm tình bỗng dịu lại, cậu quay sang cô.

- Mận này, mày…

- Phong Duy, ra đây má có chuyện muốn nói.

Lời còn chưa kịp nói hết bỗng tiếng bà hội đồng vang vọng. Cậu nghe vậy cũng chỉ thở dài thườn thượt. Ánh mắt cậu lóe lên nỗi thất vọng: Sao lại là lúc này cơ chứ?