- Á! Con nhỏ này, mày làm cái trò gì vậy hả?
Liễu đứng bật dậy, đưa tay lên cao rồi giáng xuống gương mặt Mận.
- Mày dám đổ nước lên người tao. Hôm nay mày to gan rồi Mận!
Liễu túm tóc Mận, lôi xềnh xệch.
- Hôm nay tao không đánh mày q u è giò, tao không phải là cô hai trong cái nhà này.
- Cô chủ, cô chủ… cô chủ đừng đánh Mận… Mận biết sai rồi.
Mặc cho lời cầu xin đó, Liễu một mực lôi Mận ra ngoài sân.
- Thằng Cò, thằng Cò đâu. Mang roi mây ra đây.
Liễu đẩy mạnh cô ra sân, hai tay chà xuống mặt sân khiến Mận đau đớn.
Thằng Cò lúc này từ trong nhà chạy ra, trên tay nó cầm theo chiếc roi mây dài cả thước.
- Cô chủ, roi của cô chủ.
Liễu quay sang, chỉ tay vào Mận.
- Đánh nó 30 roi, đánh xong thì trói nó vào cột. Không có lệnh của tao không được thả.
Thằng Cò nghe vậy cũng ớn lạnh cả người, 30 roi đã chịu không nổi lại còn phơi nắng ngoài trời thế này thì ai mà sống cho nổi, Nhưng nó vốn là đứa nhát gan nên chẳng dám làm trái lời cô hai Liễu.
Mận lúc này đã khóc không thành tiếng.
- Cô hai, Mận xin lỗi mà… Mận không cố ý.
- Mận sai rồi cô ơi.
Mận nó khờ, nó ngốc là thật nhưng chẳng ngốc đến mức bị người ta gạt mà không hay biết. Mận nhớ rõ lúc nãy cô bị cô hai Liễu gạt tay nên trượt tay đổ nước trà lên người cô hai.
Nhưng làm sao Mận dám phản bác lại, thà rằng cứ nhận thì hình phạt cũng đỡ hơn.
Thằng Cò nhìn Mận như thế xót lắm chứ vẫn tàn nhẫn xuống tay. Mỗi cú vung roi của nó giáng xuống da thịt Mận đến đau buốt.
Liễu ở trong nhà uống trà, nhìn ra ngoài.
- Mày ăn cơm chưa đấy hả? Đánh mạnh lên.
- Mận đau quá… đừng đánh nữa.
Liễu quát.
- Không đánh cho mày lờn mặt à? Đánh cho mày chừa!
Dì Dung lúc này đi chợ về, nghe nhà trên lớn tiếng liền đi lên. Thấy Mận bị thằng Cò đánh dì chạy lại cạnh cô Liễu, cúi gằm mặt.
- Cô chủ, con Mận nó làm gì sai cô cứ khiển trách tôi. Mận nó khù khờ, hậu đậu đó giờ. Xin cô chủ tha cho nó.
- Khù khờ mà nó dám đổ nước trà nóng lên người tôi. Thử hỏi nó có đáng c h ế t nó không.
- Có gì cô rộng lòng bỏ qua cho nó, là do tôi không dạy nó. Cô đánh vậy nó không chịu nổi đâu.
- Mặc xác nó. Thằng Cò, đánh q u è giò nó cho tao!
Đánh được 15 roi, hai chân Mận đã mất cảm giác, cả người lã đi, đau đến mức trào nước mắt.
- Mận đau quá.
Thằng Cò thấy như vậy tay cũng khựng lại. Liễu quát lớn.
- ĐÁNH NÓ!
Thằng Cò chẳng dám xuống tay chút nào, nhưng làm trái lời cô hai Liễu cũng bị ăn đòn thay cơm.
Lúc này chiếc xe kéo chạy vào sân, cậu Duy ngồi trên xe kéo, ánh mắt đầy khó chịu. Cậu bước xuống xe, lạnh nhạt đi ngang Mận mà bước thẳng vào nhà.
- Một ngày mày không đánh mấy đứa người ở là mày ăn cơm không ngon hả Liễu?
- Nó cố tình á m s á t em mà anh còn bênh nó. Không đánh nó vậy để nó leo lên đầu em ngồi à?
- Mà nó làm cái gì mày? Khi không tự nhiên lại xửng cồ lên thế?
- Con đó nó đổ nước nóng lên người em, xém chút là phổng luôn rồi. Hỏi sao em không tức.
- Rồi rồi, mày vào nhà đi, anh giải quyết cho. Nói hoài nhức hết cả đầu.
Cậu thấy Liễu đi vào cũng đi ra ngoài sân. Cậu lúc này nhìn thằng đến thằng Cò.
- Ra sau nhà làm việc đi.
- Dạ cậu.
Khi thằng Cò đi khỏi cậu mới nhìn xuống.
- Đứng dậy nổi không?
- Dạ nổi cậu.
Mận lồm cồm ngồi dậy, nhưng hai chân lúc này đã mất cảm giác.
- Cậu ơi.
Mận ngước mặt lên, nước mắt tèm nhèm trên gương mặt ngây ngô. Cậu đưa tay kéo Mận dậy, cô bám víu vào cánh tay của cậu.
- Cậu ơi.
Mận vẫn nức nở, cậu Duy liền nghiêm giọng.
- Nín đi. Suốt ngày khóc lóc. Đã mệt lại còn gặp mày. Dì Dung đâu? Dẫn còn Mận xuống nhà bôi t h u ố c cho nó đi!
- Dạ cậu.
Dì dẫn Mận mà ánh mắt Mận cứ ngoảnh đầu ra sau tìm cậu.
Cậu ơi.
Cậu về phòng, vừa đến trước cửa đã thấy Liễu đứng đấy.
- Mày làm cái gì vậy? Anh vừa về, định không cho anh mày nghỉ ngơi hay gì?
Liễu khoảnh tay trước n g ự c.
- Bộ anh quan tâm con Mận hay gì mà lúc nào cũng bênh nó vậy?
- Mận là con hầu của anh, em đánh nó là không nể mặt anh.
- Con hầu của anh cũng là người của Dương Gia. Em đánh nó lúc nào mà chả được, còn nữa nó đổ nước nóng lên người em, anh không quan tâm em thì thôi còn trách móc.
- Anh không bênh, không trách móc ai. Con Mận là người hầu riêng của anh, anh không muốn ai đánh nó… ngoài anh. Giờ thì tránh ra, anh còn nghỉ ngơi.
Đến bữa cơm, cậu ăn nhưng vẫn không cảm thấy ngon miệng, cậu thậm chí chỉ ăn một bát nhỏ rồi lui xuống.
Xuống nhà dưới chỉ thấy dì Dung và mấy người làm đang cặm cụi dưới bếp. Nhìn xung quanh chẳng thấy Mận đâu. Bình thường giờ này Mận phải ở đây kiếm đồ ăn rồi chứ.
- Dì Dung, dì có thấy Mận đi đâu không vậy?
- Mận ra sau vườn rồi cậu. Không biết sao mà nó cứ lầm lầm lì lì, chẳng chịu nói chuyện với ai.
Cậu nghe vậy quay người đi, vừa đi vài bước thì nhìn thấy đĩa bánh bò trên bàn, cậu hỏi.
- Cái này là mua cho Mận sao?
- Dạ cậu, lúc sáng đi chợ nó nói thèm bánh bò nên tôi mua, mà để đó nãy giờ nó chẳng thèm động tới.
Cậu hai không nói gì nữa cầm theo đĩa bánh bò ra ngoài vườn. Khu vườn xum xuê, toàn là trái cây. Từ xa cậu đã thấy cô nhóc trong bộ đồ bà ba màu nâu, không cần hỏi cậu cũng biết là ai.
- Mận!
Mận giật mình quay người lại, nhìn thấy cậu, Mận có chút giật mình.
- Cậu… cậu sai Mận làm gì sao?
Cậu đi lại, ngồi xuống bên cạnh Mận.
- Sao mày không ăn cơm?
Mận cúi mặt, bặm môi.
- Mận không đói.
- Bộ mày nghĩ cậu là trẻ con nên muốn lừa à? Mày hầu hạ cậu cũng gần 10 năm rồi, tính cách của mày sao cậu không hiểu cho được. Lúc nào nói dối là bặm môi. Mày còn muốn nói gì với cậu nữa không Mận? Cậu g h é t nhất là những đứa dối nói.
Mận sững người, cậu nói vậy là cậu g h é t Mận sao?
- Cậu… cậu đừng g h é t Mận… đừng g h é t Mận.
Mận quỳ trước mặt cậu, hốc mắt đã đỏ hoe từ khi nào.
- Đừng g h é t Mận mà cậu ơi.
- Thôi thôi, bớt nói đi. Cậu nhức đầu quá rồi. Mày cầm lấy cái này ăn đi.
Cậu đưa đĩa bánh ra trước mặt Mận, cô đưa tay nhận lấy.
- Cậu cho em sao cậu?
- Cái này dì Dung mua cho mày nên cậu chỉ đem ra thôi. Mau ăn nhanh đi.
- Vậy… vậy cậu đừng giận em nữa nha cậu?
- Cậu giận mày khi nào?
- Tại cậu… không nói chuyện với em như mấy lần trước cậu về nên em tưởng… cậu giận em.
- À, ra là vậy. Cậu đi xa mới về nên người hơi mệt, chẳng muốn nói chuyện với ai.
- Dạ cậu.
Nghe cậu nói thế, Mận cũng yên tâm phần nào. Mận chùi tay vào quần, bốc từng cái bánh bò đưa lên miệng ăn ngon lành.
Cậu nói.
- Sao mày không rửa tay rồi hẳn ăn?
- Em ăn như vậy quen rồi cậu, ăn từ nhỏ đến lớn chả sao.
Cái miếng nhỏ nhai nhóp nhép của Mận làm cậu cũng thèm, Mận cầm miếng bánh đưa đến trước miệng cậu.
- Ăn đi cậu, ngon lắm.
Trong khoảnh khắc, Mận bỗng nhớ lại. Cậu Duy g h é t nhất là bẩn, bây giờ còn tay không bốc bánh thì sao mà cậu ăn. Mận định rụt tay về, cậu nhanh tay giữ lấy bàn tay Mận, cúi xuống ăn trọn miếng bánh.
- Ừ, đúng là ngon thật.
Mận nuốt nhanh miếng bánh trong miệng.
- Cậu không chê em bẩn sao cậu?
Cậu không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói.
- Cậu muốn ăn nữa.
Mận đút bánh cho cậu, cậu cũng đút lại Mận đến khi đĩa bánh không còn cái nào.
Mà ở đằng xa, con Bần đã thấy.
- Đời thở nào một con người ở thấp hèn lại ngồi ăn ngang với cậu chủ lại còn đút bánh cho nhau…
Nói thế, con Bần bỏ ngang thau đồ đang giặt chạy thẳng lên nhà trên.