Thôi Dĩ Mạt im lặng, hàng mày liễu nhíu lại ẩn hiện nét u buồn, lát sau nàng đã hiểu được ý của mẫu thân.
Thân thể nàng vốn đã yếu ớt từ khi sinh ra, quanh năm phải uống thuốc điều dưỡng. Tổ phụ vì thương tình mới đính ước nàng với Tam hoàng tử, nói rằng đợi sau khi Thái tử đăng cơ, Tam hoàng tử sẽ bị phong ra đất phong làm phiên vương, nàng sẽ đi theo chàng, làm một vương phi nhàn tản, yên ổn sống hết đời. So với việc gả vào hoàng cung rồi đối mặt với sóng gió chốn hậu cung, như vậy vẫn tốt hơn nhiều.
Nào ngờ ba năm trước phụ thân và huynh trưởng lần lượt qua đời, nàng thương tâm quá độ, thân thể ngày càng suy sụp. Lão Thái Quân bèn đưa nàng đến Dung Sơn tự vừa tĩnh dưỡng vừa cầu phúc cho người đã khuất.
Nàng ở đó tròn một năm, sức khỏe cũng khôi phục phần nào. Tháng Bảy năm nay, Lão Thái Quân phái người đến đón nàng về phủ, bởi chỉ còn ba tháng nữa là nàng phải gả cho Tam hoàng tử.
Vốn khi phụ thân còn tại thế, nàng là đích nữ, hôn sự với Tam hoàng tử cũng xem như môn đăng hộ đối. Nhưng nay cha và huynh đều mất, Nhị thúc kế thừa tước vị, rõ ràng trong mắt người ngoài, dòng chính của Nhị phòng Phùng thị càng đáng được qua lại hơn.
Nếu không nhờ có lời hứa của tổ phụ và thân phận nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của mẫu thân làm chỗ dựa, hôn sự này e rằng đã sớm bị hủy bỏ. Ý của mẫu thân là muốn nàng lui tới gần gũi Tam hoàng tử nhiều hơn, vun đắp tình cảm, tránh xảy ra biến cố ngoài ý muốn.
“Nương, nữ nhi hiểu rồi.”
...
Thụy Cẩm viện.
Lư ma ma dẫn người trở về bẩm báo với Phùng thị. Phùng thị chống trán lắng nghe, đến đoạn Cảnh thị chỉ hỏi những ai sẽ đi dự yến tiệc tại phủ Trưởng công chúa thì khẽ nhướn mày.
“Phía Đại phòng không có ý kiến gì à?”
Trưởng công chúa mở tiệc, đến lúc đó bà ta cùng Thôi Hầu gia mang theo mấy đứa trẻ đến chào hỏi là đủ, chẳng liên quan gì đến Đại phòng, chỉ trừ Ngũ cô nương. Ban đầu bà ta còn không muốn đưa Ngũ cô nương theo. Hôm ấy bà ta đã nói chuyện này với Thôi Hầu gia, rằng đưa Ngũ cô nương đi thật là bất tiện. Không ngờ Thôi Hầu gia lập tức sa sầm nét mặt, bảo bà ta phải rộng lượng một chút, còn nói đó là đứa con duy nhất của Đại ca ông ấy còn sống trên đời.
Phùng thị nghĩ đến chuyện đó lại thấy nghẹn trong lòng, ăn cơm không vô. Bà ta còn chưa đủ rộng lượng sao? Ba năm qua, bà ta đã từng bớt xén miệng ăn của Đại phòng chưa? Có lần nào bớt suất của họ chưa? Dựa vào đâu mà nói bà ta không đủ rộng lượng.