Người hầu mừng rỡ như điên, lập tức dùng điện thoại trong phòng gọi cho Lệ Đình Thâm để báo tin này.
Điện thoại phát ra âm thanh khá lớn, Từ Dạng nghe thấy anh chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, sau đó dặn người hầu chăm sóc đứa trẻ trong bụng cô. Chỉ vài câu ngắn gọn rồi dứt khoát cúp máy.
Từ Dạng chợt nhớ lại, lúc cô mang thai Tiểu Thất, Lệ Đình Thâm khi ấy đang ở nước ngoài. Vừa nghe tin, anh lập tức gác máy, như một kẻ ngốc chạy suốt đêm về nước, ôm chặt cô mà cười, mà hôn.
Khi yêu, cô là bảo vật trong lòng anh.
Khi hết yêu, cô còn chẳng bằng một con chó hoang ven đường.
Nhưng cô tự hỏi, cả đời này, cô chưa từng làm điều gì có lỗi với anh. Vậy mà tại sao lại phải gánh những tội danh vô cớ đó?
Sáu năm trước, cô từng đặt tất cả hy vọng vào Lệ Đình Thâm, nhưng kết cục lại thê thảm đến mức chẳng ai tưởng tượng nổi.
Bây giờ, cô đã thông minh hơn rồi.
Trên đời này, ngoài chính mình ra, không ai đáng để dựa dẫm. Ký thác cuộc đời vào một người đàn ông, nghĩ lại, cô thấy mình thật nực cười!
Tất cả những nỗi đau mà anh đã bắt cô phải chịu, nếu cô không đòi lại gấp mười, gấp trăm lần, thì làm sao có thể bù đắp cho sáu năm thống khổ đó?
Lệ Đình Thâm, những gì anh nợ tôi, đã đến lúc trả lại hết rồi.
...
Tối hôm đó, Lệ Đình Thâm trở về nhà nhưng không động vào cô.
Từ Dạng thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Nếu không phải vì Tiểu Thất bệnh nặng, có lẽ chỉ cần nhìn cô thôi, anh cũng đã thấy ghê tởm.
Nhưng khi nhìn thấy người hầu khiêng chiếc sofa từ phòng của anh ra ngoài, thứ mà trước đây hai người đã vô số lần quấn quýt trên đó, rồi đốt cháy ngay giữa sân, sau đó để xe rác mang đi như một đống vụn vỡ, một nỗi nhục nhã khủng khϊếp bao trùm lấy cô.
Sự căm hận trong lòng bùng lên như sóng lớn, cuộn trào dữ dội, suýt nữa nuốt chửng cô.
Trong mắt Lệ Đình Thâm, cô chắc hẳn còn bẩn hơn cả rác rưởi.
...
Hôm sau, Lệ Đình Thâm vẫn đến công ty như thường lệ.
Chờ anh rời khỏi biệt thự, Từ Dạng bất ngờ trộm chìa khóa xe của tài xế trong trang viên, lao thẳng ra ngoài.
Cô đạp ga, phóng đi như một cơn gió, không thèm để ý đến các chướng ngại trên đường.
Qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy đám bảo vệ, người hầu trong trang viên nháo nhào, hỗn loạn hẳn lên. Khung cảnh rối ren ấy nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Từ Dạng nheo mắt, đôi con ngươi màu trà ánh lên tia sắc bén.
Lòng hận thù dâng trào cuồn cuộn.
Chiếc xe dừng lại ở tầng hầm bệnh viện tư nhân nơi Tiểu Thất đang nằm.
Từ Dạng kéo gương chiếu hậu trong xe lại, nhìn chính mình trong gương.
Gương mặt cô hồng hào, đôi môi ửng đỏ, không chút dấu vết của quãng thời gian khổ sở. Cô thoáng sững sờ trong giây lát.
Mới ba tháng ngắn ngủi, nhưng trong biệt thự, từ Đông y, Tây y, đến chuyên gia dinh dưỡng, đầu bếp, thậm chí cả chuyên viên thẩm mỹ, tất cả đều cố gắng điều dưỡng cô đến mức hoàn mỹ nhất.
Chỉ để đảm bảo rằng, cô có thể rực rỡ xuất hiện trước mặt kẻ thù.
Có quyền có thế thật tốt.
Muốn gì cũng có, kể cả quyền lực khiến một người sống không bằng chết.
Khóe môi Từ Dạng khẽ nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo đầy tà khí.
Ba tháng qua, cô vẫn luôn ngoan ngoãn trong biệt thự.
Chỉ để thu thập thông tin.
Ví dụ như, Tiểu Thất đang nằm trong bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn Lệ thị, người chăm sóc đứa bé suốt thời gian qua là Hàn Chỉ Khê.
Ví dụ như, Tiểu Thất thậm chí còn muốn Hàn Chỉ Khê trở thành mẹ của mình.
Ví dụ như, sau khi cô "thất sủng", bị đẩy vào "lãnh cung", Hàn Chỉ Khê lập tức trở thành nữ chủ nhân tương lai của biệt thự nhà họ Lệ, được mọi người kính trọng.
Ví dụ như, sáu năm trước, khi cô như bốc hơi khỏi nhân gian, tin tức về cô từng là chủ đề bàn tán của giới thượng lưu. Người ta nói cô không biết điều, được Lệ Đình Thâm ưu ái mà không biết trân trọng.
Từ Dạng bật cười, cô quả thực hối hận vì đã từng xem Lệ Đình Thâm là cả thế giới của mình. Nhưng...thứ mà cô đã vứt bỏ, dù có cho chó ăn, cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay Hàn Chỉ Khê!