Từ Dạng cúi mắt, những suy nghĩ sắp hiện lên trong đầu cũng dần tan biến. Cô bước đến bàn trà, cầm lấy điều khiển từ xa và tắt đèn.
Vừa xoay người, chuẩn bị lần mò trong bóng tối để đến giường, thì bỗng nhiên, một luồng khí tức nguy hiểm ập đến. Giây tiếp theo, cô bị mạnh mẽ đẩy ngã xuống ghế sofa, cơ thể rắn rỏi của người đàn ông đè xuống.
"Đợi đã...Lệ Đình Thâm..." Từ Dạng hoảng hốt, hai tay chống lên l*иg ngực rắn chắc của anh, vội vã lên tiếng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hành động đột ngột của anh vẫn khiến tim cô đập loạn, theo bản năng mà kháng cự.
Thế nhưng, vừa dứt lời, bàn tay to lớn của người đàn ông đã giữ chặt cổ tay cô, đè lêи đỉиɦ đầu. Một tay khác thì bịt chặt miệng cô. Giọng nói trầm thấp lạnh như băng vang lên: "Từ Dạng, tôi không muốn nghe cái giọng khiến người ta buồn nôn đó của cô, câm miệng lại cho tôi."
Những lời cay nghiệt vang lên bên tai, khiến cô như bị dội một thùng nước lạnh thấu xương. Toàn thân cô cứng đờ, không thể động đậy.
...
Sau khi mọi việc kết thúc.
Từ Dạng nằm trên ghế sofa như một mảnh vải rách, mồ hôi thấm đẫm khuôn mặt, mái tóc rối bời. Đôi môi cô bị cắn đến bật máu, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Lệ Đình Thâm ngồi dậy khỏi người cô. Sau một khoảng thời gian dài trong bóng tối, tầm nhìn của anh đã thích nghi với bóng tối. Khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt, gần như kiệt sức của cô, đầu ngón tay anh khẽ run lên, l*иg ngực như bị ai đó giáng một cú đấm mạnh, đau âm ỉ.
Anh mím môi, dời ánh mắt đi nơi khác, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Từ nay về sau, mỗi tối cô tự giác qua tìm tôi, bây giờ, cút ra ngoài."
Hàng mi của Từ Dạng khẽ động, giọng cô khàn đặc: "Ngày mai, tôi muốn gặp Tiểu Thất."
Lệ Đình Thâm bật cười lạnh, giễu cợt nói: "Không phải thứ gì cũng có tư cách xuất hiện trước mặt Tiểu Thất. Nếu muốn rời khỏi Vinh Thành, thì khôn ngoan lên. Giá trị duy nhất của cô bây giờ chính là sinh thêm một đứa con cho tôi."
Ánh mắt Từ Dạng thoáng tối lại, sau đó cô nhếch môi cười, chậm rãi nói: "Được, tôi sẽ ghi nhớ lời cảnh cáo của Lệ tổng."
Ánh mắt Lệ Đình Thâm lạnh lẽo, anh nhả từng chữ: "Còn chưa cút?"
Từ Dạng vịn vào thành sofa, cố sức ngồi dậy, vớ lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên người. Cô thậm chí quên cả mang giày, chỉ kéo lê đôi chân run rẩy ra khỏi phòng.
Lệ Đình Thâm nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.
...
Sáng sớm, ba tháng sau.
Từ Dạng đang ăn sáng thì bất chợt dạ dày cồn cào, cơn buồn nôn dâng trào dữ dội. Cô vội buông đũa, chật vật lao vào nhà vệ sinh, cúi xuống bồn cầu nôn đến trời đất quay cuồng.
Người hầu vội vàng chạy theo phía sau, thấy dáng vẻ của cô, gương mặt liền lộ vẻ mừng rỡ: "Từ tiểu thư, kỳ kinh tháng này của cô đã trễ một tuần rồi, có khi nào...cô đã mang thai không?"
Ánh mắt Từ Dạng lóe lên, nhưng cô không nói gì.
Người hầu không dám suy đoán bừa, lập tức gọi bác sĩ gia đình trong trang viên đến kiểm tra.
Một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng nhanh chóng bước vào biệt thự, tạo nên cảnh tượng long trọng chẳng khác gì ngự y chẩn mạch cho hoàng hậu.
Từ Dạng dựa vào đầu giường, để mặc họ kiểm tra.
Khi bác sĩ xác nhận cô đã mang thai, cô biết, mình đã có con át chủ bài trong tay.