Từ tốn áp sát nam tử cao lớn, Bạch Nhất Quỳnh liếc nhìn người vừa cất lời phía sau y rồi hỏi:
"Ngươi tên gì?"
Bạch Nhất Quỳnh dung mạo anh tuấn, khí chất hiên ngang, là kiểu người mà nam nhân ở Phượng Nghi đều mong được gả cho.
Nam tử thấp bé ngây người nhìn Bạch Nhất Quỳnh, như có ma xui quỷ khiến mà buột miệng đáp:
"Lục Nguyên."
"Ừm, tên hay đấy. Còn ngươi?"
Bạch Nhất Quỳnh sờ cằm, quay sang nhìn nam nhân cao hơn.
"Lục... Lục Tô."
Bạch Nhất Quỳnh nhướn mày. Người tên Lục Tô này rõ ràng còn sợ nàng hơn cả Lục Nguyên. Nàng chớp mắt, không nói thêm gì nữa.
Quan sát đám nạn dân đang chăm chú nhìn mình, Bạch Nhất Quỳnh nhớ lại điều bất thường mà nàng vừa phát hiện, trong lòng đã có quyết định.
Nàng xoay người đi về phía chiến mã của mình, vỗ nhẹ con chim kim điêu trên vai. Kim điêu dang cánh lao vυ't lên trời, tựa như một mũi tên xuyên qua tầng mây.
Leo lên ngựa, Bạch Nhất Quỳnh lại nhìn thoáng qua Lục Tô.
"Giá!" Nàng mạnh mẽ thúc vào bụng ngựa, dẫn theo đám sơn tặc rời đi một cách phóng khoáng.
Nhìn toán cướp trên núi đã rút đi, dân chúng cũng tản ra dần. Chỉ có Lục Nguyên vẫn đứng tại chỗ, dõi mắt theo hướng Bạch Nhất Quỳnh vừa rời đi.
"A Nguyên, sao ngươi lại dám mở miệng trước chứ? Đó là thổ phỉ đấy!"
Nhưng Lục Nguyên lại nở nụ cười si mê, nghe Lục Tô nói xong, liền kéo tay áo nam tử có đầy vết vá rồi lên tiếng:
"Ai bảo đại đương gia xinh đẹp như vậy chứ? Ta cố tình đó, nếu không, sao nàng có thể đặc biệt đến nói chuyện với ta? Lục Tô, đại đương gia có phải rất khí khái không? Đây là lần đầu tiên ta gặp một nữ tử như nàng ấy."
Lục Tô nghe vậy chỉ biết thở dài bất đắc dĩ:
"A Nguyên, gan của ngươi cũng lớn quá đấy. Còn nữa, ta là ca ca của ngươi, không được gọi thẳng tên ta, ta đã nhắc ngươi bao nhiêu lần rồi."
Lục Nguyên nghe vậy liền bĩu môi, thầm nghĩ, Lục Tô chỉ là một đứa con nuôi trong nhà họ, mà cũng dám tự cho mình là ca ca ư?
Liếc Lục Tô một cái, Lục Nguyên xoay người bỏ đi. Lục Tô nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu đi theo sau.
Trở về sơn trại, Bạch Nhất Quỳnh vô tư cầm bát trên chiếc bàn dài giữa sảnh chính, uống liền ba bát nước lớn. Nàng dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, trời bên ngoài quá nóng, sắp đến giữa trưa, ánh mặt trời ngày càng gay gắt.
Lấy lại tinh thần, Bạch Nhất Quỳnh nhìn về phía Vu Vãn, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê của mình.
"Nhị muội, mấy ngày trước tam muội có nghe được tin gì không? Nghe nói có kẻ trong dân gian nóng lòng không chờ được nữa, muốn nhân trận lũ ở phía Nam để lật đổ triều đình?"
"Đúng vậy, mấy năm gần đây Nữ đế mê muội đan dược, khổ cầu trường sinh bất tử, khiến dân tình oán thán. Nhưng tin tức này, bây giờ vẫn chưa thể xác nhận."
Mặc dù Phượng Minh trại hiện nay không màng thế sự, chuyển sang làm ăn buôn bán, nhưng cũng chính vì vậy mà tin tức đến tai họ còn nhanh hơn cả triều đình.
"Ta nghĩ tin tức này hẳn không phải vô căn cứ. Ta thấy nạn dân dưới chân núi có gì đó không đúng. Thế này đi, trời quá nóng, dưới chân núi lại chẳng có mấy chỗ râm mát.
Muội dẫn người xuống đó nấu ít cháo đậu xanh phát cho dân chạy nạn, đừng để họ bị say nắng chết dưới chân núi chúng ta."
Vu Vãn hơi chậm chạp, nàng không hiểu rõ ý của Bạch Nhất Quỳnh, nhưng một khi đã được giao việc, nàng nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.
"Rõ, ta đi ngay đây."
Vu Vãn vừa quay người thì bị Bạch Nhất Quỳnh gọi lại:
"Mỗi người chỉ được một bát, dù có xin thêm cũng không được cho."
Vừa nói, Bạch Nhất Quỳnh vừa lấy túi mật từ trên bàn gói lại trong một chiếc khăn, rồi ném cho Vu Vãn.
"Nhân tiện đem cái này cho nam tử cao gầy đã nói chuyện với ta hôm nay, nhớ nói rõ đây là ta cố tình tặng y."