Áp Trại Phu Lang Rất Dễ Bắt Nạt [Nữ Tôn]

Chương 2

Bạch Nhất Quỳnh cưỡi trên lưng tuấn mã đen tuyền, dẫn theo các tỷ muội trong trại lao xuống núi. Dân chạy nạn thấy đám thổ phỉ khí thế hùng hổ kéo đến, hoảng sợ đến mức chạy tán loạn.

Bạch Nhất Quỳnh đưa mắt quan sát, phần lớn đám dân chạy nạn trông như đã ăn xin dọc đường, ăn mặc rách rưới chẳng khác gì hành khất. Nhưng trong đó vẫn có một số người, nhìn thế nào cũng không giống dân chạy nạn. Ánh mắt sắc bén của nàng lập tức nhận ra điểm bất thường.

Bị Phượng Minh trại vây quanh, đám dân trông vô cùng hoảng loạn. Bạch Nhất Quỳnh ngồi thẳng lưng trên ngựa, vung tay, con kim điêu trên cao lập tức cất tiếng kêu vang, sà xuống đậu trên vai nàng.

Nàng đưa mắt quét qua đám dân, cầm lấy roi ngựa, nở nụ cười mà nàng cho là vô hại nhất.

“Đã dám đến chân núi Phượng Minh trại của ta, sao còn sợ bọn ta là thổ phỉ?”

“Ngươi... Ngươi là ai?”

Lời nàng vừa dứt, liền có một giọng nam run rẩy vang lên. Giọng nói tuy nhỏ, nhưng trong bầu không khí im lặng đến cực độ lúc này, ai cũng có thể nghe rõ mồn một.

“Đây chính là đại đương gia đương nhiệm của Phượng Minh trại chúng ta!”

Vu Vãn thấy có người hỏi, liền thay Bạch Nhất Quỳnh giới thiệu. Đám dân chạy nạn đã đến địa bàn của bọn họ, tất nhiên phải biết chủ nhân nơi này là ai.

Bạch Nhất Quỳnh nhìn về phía người vừa lên tiếng. Đó là một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, trên người và khuôn mặt lấm lem bùn đất, nhưng vẫn có thể thấy được diện mạo không tồi.

Song ánh mắt nàng chỉ dừng trên người hắn một chút, sau đó chuyển sang kẻ cao lớn đứng bên cạnh — người đang ra sức ngăn cản hắn lên tiếng.

Dù đã sống như một người Phượng Nghi, nhưng thẩm mỹ của Bạch Nhất Quỳnh vẫn không thay đổi. Nam nhân ở Phượng Nghi phần lớn vóc dáng thấp bé, lại gầy gò, tuy có đẹp, nhưng theo mắt nhìn của nàng, vẫn là cao lớn một chút mới thuận mắt.

Bị ánh mắt sắc bén của nàng khóa chặt, hai nam tử đều lộ vẻ sợ hãi. Kẻ thấp bé lập tức trốn sau lưng kẻ cao lớn. Người cao kia cũng sợ, nhưng vẫn cắn răng đứng ra bảo vệ đối phương.

Bạch Nhất Quỳnh siết chặt roi ngựa, trực tiếp nhảy xuống. Dân chúng e ngại thân phận thổ phỉ của nàng, tự động dạt sang hai bên. Nàng sải bước tiến tới.

Kẻ cao lớn cố gắng bảo vệ người phía sau, vội vàng lùi lại. Nhưng xung quanh đều là dân chạy nạn, bị người của Phượng Minh trại vây chặt, lùi hai bước liền không còn đường rút.

Đến gần hơn, Bạch Nhất Quỳnh mới nhìn rõ khuôn mặt của người cao lớn kia, không khỏi nhướng mày.

Thực ra, nam tử cao gầy thế này, Bạch Nhất Quỳnh đã từng thấy không ít ở Phượng Nghi, nhưng dung mạo phần lớn đều…

Mà nam tử trước mặt này có dung mạo khôi ngô, dù hơi gầy một chút, nhưng nếu được chăm sóc tử tế, nhan sắc chắc chắn có thể sánh ngang với những tiểu thịt tươi mới vào nghề.

Nữ tử ở Phượng Nghi khi đến độ đôi mươi thì hầu như đã làm nương. Điều kiện tốt một chút, e rằng đã lấy vài phu quân rồi. Thế nhưng, Bạch Nhất Quỳnh năm ngoái vừa tròn hai mươi tuổi, đến nay vẫn chưa thành thân.

Người trong trại Phượng Minh ai cũng mong ngóng Bạch Nhất Quỳnh sớm tìm một trượng phu để giữ ở trại, Vu Vãn và Tam đương gia Nhiên Hân cũng nhiều lần khuyên bảo, nhưng Bạch Nhất Quỳnh trước giờ vẫn không lay chuyển.

Thời gian trôi qua, Bạch Nhất Quỳnh nhìn những người cùng lớn lên với mình đều đã cưới phu, sinh con, bất giác cảm thấy trống trải. May mắn thay, sau bao năm chờ đợi, cuối cùng cũng gặp được người vừa mắt.

Bạch Nhất Quỳnh đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Dù là thổ phỉ, nàng cũng không thể khiến người ta hoảng sợ mà bỏ chạy. Bạch Nhất Quỳnh hiểu rõ, nam nhân ở Phượng Nghi không có địa vị gì, lại còn nhát gan. Khó khăn lắm mới gặp được người ưng ý, nàng không muốn dọa y chạy mất.