Sau Khi Xuyên Thành Đàn Em Nữ Cải Nam Trang Của Nam Chính, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Trúng Rồi!

Chương 11

Anh vệ sĩ không hề có ác ý cười nói: “Cậu gầy nhom thế này, tay chân thì nhỏ xíu.” Có khi còn cần lão đại bảo vệ cậu thì đúng hơn ấy chứ.

Nghe xong câu này, cô lập tức không phục, vội xắn tay áo để lộ cánh tay mình, còn tạo dáng kiểu Thủy thủ Popeye khoe cơ bắp. Thế nhưng với vóc dáng gầy gò ốm yếu của cô, cộng thêm vẻ mặt tự tin khó hiểu kia, hình ảnh trông... cực kỳ khôi hài.

Anh vệ sĩ nhìn mà cười đến không đứng thẳng nổi, cô thật sự quá buồn cười.

Lúc này, cửa thư phòng mở ra, tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông truyền từ trong ra ngoài.

Thẩm Lục đang đi phía sau Hoắc Tư, thấp giọng báo cáo tình hình. Người đàn ông dáng vẻ thong dong bước từng bước rộng, ánh đèn phía trên đầu phủ lên người anh một lớp ánh sáng nhàn nhạt, càng khiến cho thân hình vốn đã cao quý khó gần ấy trở nên xa cách, không ai với tới được.

Phía trước cách đó không xa, Đường Uyển Tình vẫn đang giữ tư thế kỳ quặc, hùng hồn tuyên bố: “Nhất định phải bảo vệ lão đại, vì anh ấy mà lên núi đao xuống biển lửa.” Nói xong còn không quên tạo thêm một tư thế ngầu lòi.

Anh dừng chân lại, đưa mắt nhìn cảnh tượng cách đó không xa, trên gương mặt tuấn mỹ vô song vẫn bình lặng như mặt nước.

Thẩm Lục: “…” Che mặt, một ngày của "tên nhóc này" sao lại thừa năng lượng đến thế cơ chứ.

Anh vệ sĩ rất nhanh phát hiện ra lão đại, lập tức nhịn cười, cố gắng kìm nén đến mức biểu cảm cũng trở nên vặn vẹo biến dạng.

“Sao hả? Nhìn cũng ngầu phết đúng không?”

Anh vệ sĩ cố hết sức nháy mắt ra hiệu về bên phải, ý bảo: Lão đại tới rồi kìa! Đừng có diễn hài nữa.

Đường Uyển Tình tưởng mắt anh bị chuột rút, thuận theo hướng chỉ của anh nhìn sang, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cô lập tức vui vẻ quay phắt người lại, hô lớn một tiếng đầy mừng rỡ: “Lão đại!”

Biểu cảm đó chẳng khác nào giữa đường nhặt được vàng, hai mắt lấp lánh sáng rực. Với cô mà nói, Hoắc Tư chính là nhân vật quan trọng để cô kéo dài sinh mạng, lúc này không kích động thì còn chờ đến khi nào nữa chứ.

Nam chính Hoắc Tư khẽ nhướng mày, khó nhận ra được. Đôi mắt đen thẳm tựa như hắc trân châu lạnh nhạt lướt qua người cô, rồi quay sang phân phó Thẩm Lục phía sau: "Tiếp tục."

"Vâng, lão đại."

Đường Uyển Tình nhìn theo bóng dáng Hoắc Tư ung dung bước xuống lầu dưới, cô thì… đi thang máy xuống dưới, quẹt thẻ tan ca.

Tan làm rồi cô cũng chẳng có việc gì, chạy tới phố ẩm thực ăn uống no say xong mới thong dong quay về chỗ ở, tắm rửa đi ngủ, mai lại tiếp tục chiến đấu vì độ hảo cảm của nam chính.

Chuẩn bị ngủ thì điện thoại bỗng nhiên reo lên, Đường Uyển Tình vừa tắm xong liếc mắt nhìn màn hình, hiện tên người gọi tới: Mẹ Đường.

Vốn dĩ Đường Uyển Tình không muốn nghe máy, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì nghe một lần nói rõ cũng tốt, tránh cho bọn họ lại nghĩ cô nhất định muốn trèo cao Đường gia.

May mà nguyên chủ trước kia âm kém dương sai đã tự làm riêng hộ khẩu độc lập, sau này đổi chứng minh thư gì đó cũng không cần phải quay lại Đường gia.

Cô lướt ngón tay qua màn hình, nhận cuộc gọi.

"Alo, Uyển Tình à, ba con bảo con về nhà một chuyến, sao con lại không về?"

Không đợi cô lên tiếng, Lưu Yên đã dùng giọng trách cứ: "Có phải vì Tiểu Hy không? Hôm qua Tiểu Hy còn đợi con mãi, tưởng rằng con lại không muốn gặp nó."

"Em bảo nó thích về thì về, không về thì thôi!" Giọng nói tức giận của Đường Mộc vang lên, ngay sau đó là tiếng an ủi dịu dàng của một cô gái trẻ.

Đường Uyển Tình nhàn nhạt đáp: "Sau này không cần đợi tôi về nữa, cứ coi như chưa từng sinh ra tôi đi." Đường Mộc gọi cô về, chẳng qua cũng chỉ muốn cô đi liên hôn thay người khác, bởi ông ta không nỡ để nữ chính phải liên hôn mà thôi.