Sau Khi Xuyên Thành Đàn Em Nữ Cải Nam Trang Của Nam Chính, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Trúng Rồi!

Chương 10

Cô nàng mắt mũi tối sầm, thật muốn lăn ra xỉu luôn cho rồi...

Mới vừa rồi còn rực rỡ sáng ngời, giờ trên đầu Đường Uyển Tình đã mây đen phủ kín, sấm sét đùng đoàng, suýt chút nữa đánh nát quả tim nhỏ bé của cô.

[Ký chủ à, đừng nản chí! Cô phải tin cô làm được!] Hệ thống sợ cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, vội vàng cổ vũ động viên.

Đường Uyển Tình lập tức lấy lại tinh thần. Hệ thống nói không sai, từ tình trạng âm điểm kéo về tròn trĩnh một trăm điểm cũng là một dạng thử thách đặc sắc. Cô – Đường Uyển Tình đây, trước nay chưa từng biết sợ khó, chỉ càng gặp khó càng xông lên!

Trong lòng bất giác trỗi dậy một luồng khí thế "tuổi trẻ chưa trải sự đời", nhiệt huyết tràn trề.

Vệ sĩ đứng cạnh: “?” Nhìn cô lúc thì khí thế sáng bừng, khi thì ủ rũ như tàu lá héo, giờ lại bật dậy hừng hực sức sống.

"Cậu... lên cơn à?"

Đường Uyển Tình lắc đầu, hai mắt sáng quắc đầy quyết tâm: "Tôi muốn lập công trạng hiển hách cho đại ca! Vì anh ấy, núi đao biển lửa tôi cũng xông pha, đạn bay dao chém tôi cũng chẳng sợ!"

Vệ sĩ nghe xong cười ngoác cả miệng: "Cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi đúng không?" Còn núi đao biển lửa nữa chứ...

Đường Uyển Tình không sợ người khác nghi ngờ, nói không chừng nam chính Hoắc Tư ban đầu dành cho cô độ hảo cảm là âm mười lăm hoặc âm hai mươi ấy chứ?

"Hệ thống, ấn tượng đầu tiên của nam chính về tôi, độ hảo cảm chắc không phải là con số này đâu nhỉ?" Cô đầy tự tin hỏi.

Hệ thống: [... Đây chính là độ hảo cảm ban đầu đấy...] Có chút không đành lòng "tổn thương" cô.

Quanh người Đường Uyển Tình lập tức vang lên một câu hát: “Người làm tổn thương tôi, lại còn cười rồi bước đi.” Cô nghe thấy tiếng trái tim ngây thơ thuần khiết của mình vỡ "bộp" một cái.

Nam chính... quả nhiên đúng như lời đồn, cực kỳ khó chinh phục.

Nhưng không sao cả, nghênh nan nhi thượng (gặp khó khăn thì càng xông lên) chính là châm ngôn của cô. Nhiệm vụ! Nhất định cô sẽ hoàn thành được!

Đường Uyển Tình một lần nữa lại khí thế hừng hực, ưỡn thẳng sống lưng. Anh vệ sĩ bên cạnh cảm thấy cô cực kỳ thú vị, Thẩm Lục đúng là tinh mắt, tìm đâu ra được một báu vật sống như thế này. Nghĩ đến lúc nãy, cô còn gào toáng lên khi đại ca đi ngang qua, đến giờ anh vẫn còn thấy mắc cười.

“Người anh em, chắc cậu nhiều bạn lắm nhỉ?”

Đường Uyển Tình cẩn thận nhớ lại thế giới trước đây, bạn bè đúng là khá nhiều, nhưng cô xưa nay vốn vô tư vô lo quen rồi, không thích kết giao sâu sắc với ai, thường ngày vẫn hay một mình lui tới.

“Cũng tạm.”

“Tôi cũng đoán vậy mà, nhìn cậu trông khá buồn cười.” Anh vệ sĩ cười thật thà, nói câu này còn đưa tay gãi đầu, rõ ràng là xuất phát từ tận đáy lòng.

Đường Uyển Tình nghe giọng quê nặng trịch của anh, hiểu rằng ý anh chỉ đơn giản như mặt chữ, nên cực kỳ hào phóng đáp lại: “Tôi biết anh nói câu này không có ý xấu.”

“Tôi ấy hả, con người thật thà, toàn nói lời thật lòng thôi, cậu thật sự trông rất buồn cười.”

Đường Uyển Tình gật đầu thật mạnh: “Anh trai, tôi hiểu ý anh mà.”

Quản gia đi ngang qua: "???" Một đầu mờ mịt, đây là đoạn đối thoại kỳ quái gì thế này?

Ông mơ hồ cảm thấy Hoắc gia hình như vừa tuyển vào một người kỳ quái, khiến cho bầu không khí vốn đang nghiêm trang, trầm lặng của biệt thự bỗng nhiên thay đổi một cách khó tả...

Chẳng mấy chốc đã sắp đến hoàng hôn, trong khoảng thời gian này nam chính Hoắc Tư không hề bước chân ra khỏi thư phòng, thi thoảng người giúp việc chỉ mang cà phê và trái cây vào.

Đường Uyển Tình cả người đầy "công phu" nhưng chẳng có chỗ phát huy, cô che miệng ngáp một cái, chuẩn bị tan ca.

"Người anh em Đường Vọng này, cậu sẽ phải trực nửa tháng ca ngày, rồi lại nửa tháng ca đêm, lúc trực đêm có thể sẽ phải đi theo lão đại ra ngoài, ví dụ như dự một vài buổi tiệc rượu, yến hội hoặc ăn uống xã giao gì đó."

Đường Uyển Tình tỏ vẻ hoàn toàn không thành vấn đề: "Tôi có thể bảo vệ tốt lão đại, các anh cứ yên tâm."