Lục Thiệu Huy ngẫm lại, quả thật anh cũng thấy mình không ổn. Lúc đầu đúng là Diệp Bảo Châu chủ động, nhưng sau đó anh cũng không kiềm chế được, còn có phần quá đà. Hình như anh cũng bị ảnh hưởng bởi thứ thuốc ấy.
Đang nghĩ, anh nghe cô nói tiếp: “Nhưng tôi thừa nhận vừa rồi đã làm chuyện không phải với anh. Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.” Lục Thiệu Huy nhìn cúc áo bị cô kéo đứt, bực bội đáp: “Xin lỗi là xong sao?”
Diệp Bảo Châu ngẩn ra. Anh ta định tố cáo cô thật à? Không được! Cô nhanh chóng bình tĩnh: “Một câu xin lỗi đúng là nhẹ nhàng. Anh muốn đánh muốn mắng tôi cũng chịu. Nhưng vừa rồi anh cũng hôn tôi, sờ tôi, không thể đổ hết lỗi cho tôi được.”
Mặt Lục Thiệu Huy nóng bừng: “Cô muốn tôi chịu trách nhiệm?” Diệp Bảo Châu nhìn gương mặt đỏ rực của anh, vội xua tay: “Không cần đâu! Lần này là lỗi của tôi, anh không phải chịu trách nhiệm. Nếu anh giận, tôi chịu phạt. Còn nếu anh bỏ qua, chuyện này coi như chưa xảy ra, tôi cảm ơn anh nhiều lắm!”
Kiếp trước, cô từng có vài mối tình nhưng hơn ba mươi tuổi vẫn chưa muốn kết hôn. Giờ đây, cô chẳng có ý định ép người ta chịu trách nhiệm chỉ vì chuyện này. Trong sách, Lục Thiệu Huy xuất thân tốt, cha là bác sĩ, mẹ làm ở bưu điện, nhà ở khu đại viện. So với nguyên chủ, anh là trời cao đất thấp. Cuộc sống sau hôn nhân của họ trong truyện chỉ toàn cãi vã, cô không dám nhận “trách nhiệm” ấy đâu.
Lục Thiệu Huy sững sờ, nhìn cô đầy khó tin. Chuyện lớn thế này mà cô không bắt anh chịu trách nhiệm? Đây là kiểu phụ nữ gì vậy? Thấy anh ngẩn ra, Diệp Bảo Châu mặc kệ, nói nhanh: “Không nói nữa, tôi phải ra ngoài trước. Nếu lát nữa có người lên thấy anh thế này, chúng ta không giải thích nổi đâu.”
Cô quay người định mở cửa, nhưng chưa kịp chạm tay, cửa đã bị gõ mạnh. Một giọng nữ sắc bén vang lên: “Diệp Bảo Châu, Lục Thiệu Huy, hai người đóng cửa làm gì trong đó?”
Diệp Bảo Châu vội khóa cửa, quay lại nhìn Lục Thiệu Huy dưới ánh đèn mờ, chỉ vào cửa sổ bên cạnh, thì thào: “Không mở cửa được, anh nhảy xuống từ đó đi.” Lục Thiệu Huy nghiến răng: “Giờ là tối, đây còn là tầng hai!”
Cô trừng mắt: “Thì phải làm sao? Cô nam quả nữ, lát nữa giải thích thế nào?” Lục Thiệu Huy đảo mắt nhìn quanh, thấy chiếc áo khoác công nhân màu lam trên bàn. Anh bước tới mặc vào, tiến lại gần cô, nói: “Cô bị dị ứng đồ ăn nên lên đây nghỉ, không có gì khác. Lát nữa cứ nói thế.”
Diệp Bảo Châu nghe xong, nhớ lại hôm nay Tạ Gia Hòa và Tống Minh Trân chuẩn bị cháo đậu xanh. Chính Tống Minh Trân múc cho cô, uống xong cô đã thấy lạ, mới lên đây nghỉ. Hóa ra mọi thứ bắt đầu từ đó.