Cơn đau từ mông nhắc nhở Diệp Bảo Châu rằng đây không phải giấc mơ. Bên tai cô vang lên giọng đàn ông đầy bực dọc: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau mặc quần áo vào đi!” Cô quay đầu, bắt gặp ánh mắt giận dữ của người đàn ông. Anh ta đang luống cuống kéo quần, áo sơ mi xộc xệch, cúc bung ra vài chiếc, dáng vẻ rối loạn không tả nổi.
Diệp Bảo Châu tròn mắt, theo bản năng quay đi, cúi xuống nhìn mình. Áo cô cũng lệch lạc, váy hoa nhí xộc xệch, rõ ràng vừa trải qua một màn kịch liệt. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bộ đồ lỗi thời này không phải phong cách của cô, và người đàn ông kia cũng không còn giống nam thần thời thượng nữa. Anh ta trẻ hơn, giản dị hơn, chỉ có ngũ quan hơi giống mà thôi.
Hoảng loạn, cô quay lại nhìn anh, lắp bắp: “Anh… anh là ai? Anh đang làm gì vậy?” Người đàn ông – Lục Thiệu Huy – tức giận đến mức tay run khi cài cúc áo: “Diệp Bảo Châu, cô đừng giả vờ nữa! Cô làm gì mà không biết sao? Ai sai cô hại tôi? Có phải Tạ Gia Hòa không? Vì một vị trí bí thư công hội mà anh ta chơi chiêu bẩn thế này à?”
Nghe cái tên ấy, đầu Diệp Bảo Châu đột nhiên nhức dữ dội. Một loạt hình ảnh ùa về như cuốn phim, sau cơn đau, cô bàng hoàng nhận ra sự thật. Cô xuyên sách rồi! Xuyên vào vai nữ phụ cùng tên trong cuốn tiểu thuyết niên đại mà cô từng đọc dở.
Trong sách, nam chính Tạ Gia Hòa là cán sự công hội ở xưởng lương thực, nữ chính Tống Minh Trân là đồng nghiệp của nguyên chủ. Trên hành trình yêu đương của họ, các nữ phụ liên tục gây rối, và nguyên chủ chính là một trong số đó. Cô ta thích Tạ Gia Hòa, thường xuyên tìm cớ quấn lấy anh ta, sau biết anh ta yêu Tống Minh Trân thì ghen tuông mù quáng, khắp nơi đối đầu với nữ chính.
Cuối cùng, Tống Minh Trân không chịu nổi, nhân lúc trang trí hội trường đã bỏ thuốc nguyên chủ, dụ cô vào phòng nghỉ. Khi thuốc ngấm, nguyên chủ mất kiểm soát, lôi kéo nam phụ Lục Thiệu Huy đang nghỉ ngơi trong phòng vào cuộc. Và giờ đây, chính là khoảnh khắc nguyên chủ mất đi sự trong trắng.
Diệp Bảo Châu chết lặng. Chẳng trách cô thấy kỳ lạ, hóa ra là bị bỏ thuốc! Nếu cô nhớ không nhầm, lúc này Tạ Gia Hòa và Tống Minh Trân đang ở tầng dưới trang trí hội trường, lát nữa sẽ dẫn người lên “bắt gian” ngay tại đây. Sau đó, danh tiếng của nguyên chủ và Lục Thiệu Huy sẽ tiêu tan, cô ta mang thai, buộc phải kết hôn với anh, từ đó rời xa nam chính, sống một đời uất ức.
Trời ơi, sao cô lại xuyên vào đúng thời điểm éo le này chứ? Mộng xuân thì đẹp thật, nhưng thành hiện thực thì đáng sợ quá! Vừa chỉnh quần áo, cô vừa vội giải thích: “Tôi không hại anh, tôi bị người ta bỏ thuốc, tôi cũng là nạn nhân thôi!”
Giọng cô mềm mại, pha chút tủi thân như mèo con bị oan, khiến cơn giận của Lục Thiệu Huy dịu đi đôi chút, đầu óc anh cũng tỉnh táo hơn.
---
###