Trọng Sinh Về Thời Kỳ Đồ Đá Làm Nông

Chương 6

Cô rút ra bốn sợi dây leo, xếp thành hình chữ “米” dưới đất. Sau đó bẻ thêm một sợi đặt vào giữa — vừa vặn thành chín sợi khung, số lẻ giúp các lớp có thể đan so le.

Cô bắt đầu luồn dây — cứ một sợi chồng một sợi cách, tay thoăn thoắt. Thật ra cô cũng chưa từng đan giỏ bao giờ, nhưng Chi làm rất nhanh, tốc độ hai người không hơn kém là bao. Hai đứa trẻ nhỏ thì chơi đùa lôi kéo dây leo ngay bên cạnh.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Đường Tranh ngẩng đầu nhìn bóng cây, đoán chừng đã hơn hai canh giờ. Chiếc giỏ đã cao gần đến hông cô, khoảng sáu mươi phân. Cô gập những sợi dây còn dư lại, luồn vào các khe để cố định phần miệng.

Chi cũng làm theo cô, chiếc giỏ của Chi thấp hơn một chút, vài chỗ còn hơi lỏng tay, khe hở to, nhưng vẫn dùng được.

Đường Tranh khen ngợi Chi một câu, rồi nhận lấy chiếc giỏ của cô bé, bắt đầu buộc dây đeo — thực ra chỉ là gắn thêm hai sợi dây leo làm quai thôi.

“Chân, cái này để đựng đồ à?” – Chi hỏi, đôi mắt lấp lánh vui mừng. Cô bé này thật dễ thương, chỉ tiếc là... nếu chịu rửa ráy sạch sẽ thì còn đáng yêu hơn nữa.

“Ừ.” – Đường Tranh trả lời, vẫn cúi đầu chăm chú làm việc.

“Nó tên là gì?”

“Giỏ.”

“A! Có giỏ rồi thì mang được nhiều quả hơn rồi! Mỗi lần vào mùa quả là đều nhặt không hết! Còn có thể...” Chi hớn hở nói liền mạch, hai má ửng hồng vì phấn khích, thao thao bất tuyệt.

Đúng là người nguyên thủy rất thông minh. Dù cấu trúc não chưa có sự thay đổi đột biến nào trong suốt mười mấy ngàn năm qua, nhưng chỉ cần được giải thích công dụng, họ lập tức hiểu và còn suy nghĩ mở rộng ra rất nhanh.

Nói mới nhớ, nơi này cũng chia làm bốn mùa — gọi là mùa mưa, sấm, quả và tuyết — thật sinh động và dễ hiểu.

Vừa nghe Chi luyên thuyên, Đường Tranh vừa nhanh chóng gắn quai đeo, rồi bảo cô bé thử đeo thử. Chi mang giỏ lên vai, quay một vòng hớn hở rồi lập tức chạy đi khoe với lão tổ mẫu. Lão tổ mẫu mỉm cười, xoa đầu cô bé âu yếm.

Không lâu sau, nhóm phụ nữ đi hái lượm trở về, mang theo một vòng tay đầy trái rừng tươi mới. Vì không có công cụ vận chuyển, nên mỗi ngày họ phải đi ba lượt, những nơi xa quá thì không đủ thời gian lui tới. May là mùa quả luôn hào phóng, thiên nhiên vẫn chưa phụ lòng người.

Chi hào hứng khoe chiếc giỏ với họ, lập tức nhận được ánh mắt kinh ngạc và lời khen không dứt. Cô bé còn chưa kịp nghỉ ngơi đã đeo giỏ hớn hở chạy đi tiếp — bắt đầu chuyến hái thứ hai trong ngày.

Lão tổ mẫu cười hiền hậu, ánh mắt ánh lên sự hài lòng.

Có lẽ mùa tuyết năm nay, sẽ dễ chịu hơn những mùa trước.

Trời còn sớm, Đường Tranh giao hai đứa trẻ cho lão tổ mẫu trông hộ, rồi kéo Chi ra bờ suối.

Người nguyên thủy không có thói quen tắm rửa — thay đổi thói quen cần thời gian, vậy thì... cứ bắt đầu từ Chi trước đã.

Đường Tranh để Chi ngoan ngoãn ngâm mình trong nước, còn bản thân thì đào bùn ven suối — cô muốn thử làm một cái bát đất, có gì đựng cũng tiện hơn.

Bùn ven suối thường dẻo hơn, nhưng Đường Tranh không chắc loại bùn này có thể nung thành gốm được không. Dù sao cũng phải thử mới biết.

Cô xúc một đống bùn ướt nhỏ, dùng cây gậy nhặt được trộn thêm ít đất khô để tăng độ kết dính, sao cho không quá nhão. Sau đó, cô tỉ mỉ dùng tay nhào nặn, lọc hết sỏi, cành lá khô và tạp chất bên trong — công việc này tốn không ít thời gian.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, cũng gần trưa rồi. Đường Tranh rửa tay trong suối, quay sang bảo Chi cởi da thú ra để tắm.

Chi không có chút khái niệm nào về sự ngượng ngùng, chỉ ba bước hai bước đã cởi sạch. Cơ thể gầy nhẳng, xương sườn hai bên hằn rõ dưới lớp da mỏng.

Là người mang linh hồn hai mươi tư tuổi, dù Đường Tranh từng thích con gái, thì với một “loli” như Chi, cô cũng chẳng có hứng thú gì. Chỉ thấy cô bé thật đáng yêu, lanh lợi.

Đường Tranh kéo tay Chi lại, dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên da — một lớp bụi đất dày bong ra. Cô dạy Chi cách tự làm sạch cơ thể từng chút một.

Trong lúc Chi đang chăm chú kỳ cọ, Đường Tranh giúp cô bé gỡ tóc. Mỗi lần chạm phải mối rối là Chi lại kêu lên khe khẽ.

Phải tốn một lúc lâu mới coi như tắm rửa xong xuôi. Đường Tranh dùng nhành cây búi tóc Chi lại, rồi thấy cô bé ngồi đờ ra bên suối, soi bóng mình trong nước — dáng vẻ ngốc nghếch mà lại đáng yêu. Nhìn kỹ, Chi đúng là một cô bé khá xinh xắn.

Đường Tranh ôm đống bùn của mình đứng dậy quay về, Chi vội chạy theo:

“Chân, em đang làm gì thế?”

“Ừm...” – Đường Tranh nghĩ ngợi, vẫn không biết phải giải thích sao – “Em chỉ đang thử vài thứ.”

“Chị giúp em nhé?”

“Không cần đâu, dính lắm. Chị vừa tắm sạch đấy.”

Nghe vậy, Chi có vẻ cũng thích sạch sẽ, không cố tham gia nữa mà vui vẻ quay lại tiếp tục đan giỏ.