Con đường núi tối đen như mực, chỉ có ánh trăng lờ mờ bao phủ, một nhóm người đang kéo xe trượt tuyết, nhẹ bước, lặng lẽ di chuyển trong màn đêm.
Người đi đầu là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc hoa râm, đi được vài bước lại quay đầu nhìn đông nhìn tây.
Ông ta từng làm kiệu phu từ khi mới hơn mười tuổi, có người gọi đó là nghề "bối phu", nghĩa là dùng sức của chân và vai để vận chuyển hàng hóa, vượt núi băng rừng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua mấy chục năm, ông ta sống sót qua thời chiến, đến thời bình, nhưng vì áp lực cuộc sống, không thể không làm lại nghề cũ.
Chỉ có điều, trong thời kỳ không được tự do buôn bán, việc ông ta làm dính một ít vi phạm quy định.
Hơn nữa, hàng hóa ông ta vận chuyển đều rất có giá trị, chỉ riêng tiền hoa hồng đã lên đến hàng ngàn, thậm chí hàng vạn đồng.
Lần này, bọn họ phải vận chuyển tổng cộng mười hai kiện hàng, là chuyến đi khó khăn nhất từ trước đến nay.
“Mọi người cố gắng lên, còn một đoạn đường phía trước nữa là tới rồi. Làm xong chuyến này là có thể về ăn một cái Tết lớn!”
Ông lão không làm việc nặng, chỉ đi theo giám sát, thúc giục những người khuân vác mà ông ta bỏ tiền thuê với giá cao, muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà, đúng lúc này...
Một luồng ánh sáng chiếu từ trên núi xuống!
Trong lòng ông lão lộp bộp, lập tức hét lớn: “Phía trên người, mau nằm xuống!”
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Một nhóm người từ trên núi lao xuống, trực tiếp tóm lấy ông lão, đâm một nhát dao.
Dao trắng vào, dao đỏ ra.
Ông lão một tay ôm vết thương, tay kia vẫn cố chỉ về phía những kiện hàng mà ông ta đã bảo vệ suốt chặng đường, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, mắt còn chưa kịp nhắm.
“Mạng giữ mạng thì để lại hàng, nhân lúc còn sớm mau cút hết cho tao!” Một gã đàn ông vạm vỡ quát lớn.
“Cướp, là cướp đấy! Chạy mau!” Mấy người khuân vác thấy ông lão bị gϊếŧ tại chỗ, sợ đến mức vỡ mật, vội vàng bỏ chạy toán loạn.
Có lẽ vì quá sợ hãi, nên bọn họ lao thẳng vào lưỡi dao của đám cướp hung tợn.
Có người ngã xuống ngay tại chỗ, có người bị thương, kéo lê vết máu, cố gắng chạy được mấy bước rồi cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà ngã gục.
Hình Yến Hành may mắn hơn người khác vì anh nhạy bén hơn, cũng may mắn vì hôm nay bị cảm lạnh, thể lực suy giảm nên được ông lão sắp xếp đi cuối đoàn.
Vì vậy, khi chuyện xảy ra ở phía trước, anh lập tức vứt xe trượt và lăn vào trong bụi cỏ.
Hôm nay chính là ngày 17 tháng 1, âm lịch là ngày 28 tháng Chạp.
Chỉ còn hai ngày nữa là Tết.
Anh đã hứa với Trình Ngọc, nhất định phải bình an trở về.
...
Trình Ngọc cứ thế ngồi đợi ở nhà suốt cả ngày, ngay cả việc khâu đế giày cô cũng không có tâm trạng làm.
Thỉnh thoảng, cô lại lấy sổ tiết kiệm ra, ngẩn người nhìn hơn năm ngàn đồng trong đó.
Cho dù Hình Yến Hành không nói, cô cũng biết rõ, số tiền này là anh đánh đổi bằng cả mạng sống mà có được.
Trong lòng cô hay mắng anh là “đồ đoản mệnh”, nhưng thực ra, cô không hề mong anh phải chết sớm như kiếp trước.
Cô nghĩ, nếu Hình Yến Hành quay về, cô nhất định sẽ cùng anh sống thật tốt, thật tình mà mà đối đãi.
Bởi vì người đàn ông này đáng giá.
Nếu như anh không thể trở về thì sao?
Ha ha...
Để lại cho cô ngần ấy tiền, cũng đủ để cô mở một cái sạp nhỏ làm ăn. Anh cũng chẳng để lại con cái gì, sống một mình cũng đủ rồi.
Nhưng vì sao trong lòng cô lại khó chịu như vậy?
Trình Ngọc không thể diễn tả nổi. Ở kiếp trước, ngay cả khi phát hiện Hạ Châu nɠɵạı ŧìиɧ và sinh con với người khác, cô cũng không khó chịu như vậy...
Ngay lúc Trình Ngọc đang hồn vía lên mây, lo lắng không yên, thì trong sân bỗng vang lên tiếng bước chân.
Trình Ngọc như cảm nhận được điều gì đó, lập tức lao ra cửa.
Khi thấy Hình Yến Hành xuất hiện trong sân, trên mặt anh còn nở nụ cười, cô liền lao tới, ôm chặt lấy anh không buông!
Hình Yến Hành cũng ôm chặt lấy cô, hơi thở phả ra mang theo hương vị gió sương mưa tuyết, xen lẫn cả mùi tanh nhàn nhạt.
“Vợ à...”
“Anh bị thương rồi!” Trình Ngọc không buồn lau nước mắt, vội vàng đỡ anh vào nhà.
Thương tích của Hình Yến Hành rải rác khắp người, có vết dài, có vết ngắn, có vết sâu vết nông, nhìn qua là biết bị dao cắt.
Trình Ngọc vừa khóc vừa đun nước ấm để lau vết thương cho anh, vừa trách mắng: “Đã bảo anh đừng đi rồi mà anh không chịu nghe! Giờ thì hay rồi, trên người đầy vết thương! Có phải anh muốn làm em tức chết không?”
Hình Yến Hành nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô, nụ cười trên mặt anh không rõ là vui mừng hay cảm thấy may mắn.
Thật ra, cuối cùng anh vẫn bị đám cướp phát hiện, miệng chúng nói tha cho bọn họ chạy, nhưng thực chất là rình bắn lén từ phía sau.
Hình Yến Hành không sợ chết, anh chỉ sợ không quay về được, không giữ được lời hứa.
Cho nên, vào thời khắc quyết định, anh dẫn theo mấy người anh em thân thiết, liều mạng mở ra một con đường sống.
Anh không dám chắc đám cướp đó có truy đuổi anh hay không, nhưng lúc đó anh một lòng chỉ muốn về nhà, muốn nhìn thấy cô gái mà anh ngày nhớ đêm mong.
“Không sao đâu vợ, anh không thấy đau chút nào.”
“Anh còn cứng miệng!” Trình Ngọc chỉ hơi chút dùng sức, anh liền đau đến sắc mặt tái nhợt.
Trình Ngọc lại đau lòng, nhẹ nhàng thổi vào vết thương cho anh, rồi nghiền thuốc giảm đau rắc lên vết thương để cầm máu, cuối cùng băng bó cẩn thận.
Sau khi xử lý xong, cô đếm sơ thì thấy trên người anh có ít nhất mười vết thương. Tuy không chí mạng, nhưng nếu nhiễm trùng thì cũng đủ để anh chịu tội.
“Hình Yến Hành, anh hứa với em được không? Sau này đừng làm việc nguy hiểm nữa.” Trình Ngọc nắm tay anh, nhẹ nhàng nói.
“Em thà sống nghèo, cùng anh cố gắng từng bước, cũng không muốn anh xảy ra chuyện gì nữa.”
Hình Yến Hành nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của cô, trong lòng thật sự có chút không hiểu, chẳng phải cô luôn xem thường anh sao? Chê anh nghèo không tiền mà?
Nhưng hiện tại, lại dịu dàng thâm tình đến vậy, làm cho anh đều tin, cô gái nhỏ này đúng là miệng ngọt như mật, trách không được anh cứ muốn hôn cô.
“Được.” Nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý.
Lúc này, tìm được đường sống trông chỗ chết, khiến anh càng thêm trân trọng những gì đang có.
Cuối cùng, nước mắt của Trình Ngọc cũng vơi đi, cô bắt đầu xử lý quần áo mà Hình Yến Hành cởi ra.
Quần áo dính máu, dù giặt thế nào cũng còn vết, lại còn bị rách nhiều chỗ, vá lại cũng chẳng dùng được, nên cô dứt khoát ném vào bếp lò thiêu hủy.
Cũng xem như giúp Hình Yến Hành xua đi vận xui, mong anh đã trải qua kiếp nạn sinh tử, từ nay về sau bình an, sống lâu trăm tuổi.
Trình Ngọc vừa cầu nguyện trong lòng, vừa ôm đống quần áo bước tới bên cạnh bếp lò.
Phịch một tiếng, từ trong đống quần áo rơi ra thứ gì đó, nện trúng chân cô, còn rất đau.
Trình Ngọc cúi đầu nhìn, thì thấy trên mu bàn chân mình là một von Tỳ Hưu bằng vàng sáng lấp lánh, to cỡ bàn tay!
Trình Ngọc lập tức ngồi xổm xuống đất, nhặt con Tỳ Hưu lên, đặt ở trong tay nặng trĩu.
“Hình Yến Hành, đây là anh mang về sao?”
Tuy nhiên, người đàn ông trên giường đã nhắm mắt lại.
Anh thật sự rất đẹp, ngay cả khi nghèo túng, chật vật nhất, vẫn khiến người ta phải rung động.