“Cái này chẳng phải y như vai nam chính trong truyện sảng văn à?” Mắt mấy người trong đội lập tức sáng rực. Có người nghiêng người sang hỏi: “Chu Thần, lúc đó sao anh lại nghĩ đến chuyện ghi âm vậy?”
Sở Minh Chu đang chuyển tài khoản, dùng clone để vào lại livestream của Lục Úc, nghe hỏi liền trầm ngâm một lát rồi đáp: “Bọn họ từ đầu đến chân đều viết rõ mấy chữ ‘tới gây chuyện’, thiếu điều đập đầu xuống đất để thể hiện quyết tâm. Tôi tất nhiên phải đề phòng trước chứ.”
Người trong đội giơ ngón cái lên: “Đỉnh thật.”
“Chuyện vặt vãnh vậy chưa nói lên được đẳng cấp của Chu Thần đâu.” Trần Phong cười hì hì, tiếp lời: “Hồi đó vụ cậu ta tranh suất thi đấu chính với CX mới là cú nổ lớn thật sự trong giới Ngũ Hành.”
Sở Minh Chu nghe đến đó nhịn không được, vo một tờ giấy lại ném thẳng về phía Trần Phong: “Anh chưa kể xong hả?”
“Thì em nói xem chuyện đó có phải em làm không?” Trần Phong hùng hồn cãi lý.
Chuyện mình làm ra mà không cho người ta kể? Không có đạo lý.
Sở Minh Chu im luôn, dứt khoát đeo tai nghe, tăng âm lượng livestream lên, dùng hành động biểu đạt sự kháng nghị.
Con người vốn sinh ra đã mê hóng hớt. Người trong đội hí hửng bóc gói hạt dưa chuẩn bị vừa nghe vừa gặm, còn tiện tay chia cho A Nhạc ngồi cạnh đã hóng nãy giờ mà vẫn giả vờ làm việc.
A Nhạc: “…”
“Có ai không biết là mùa giải đầu tiên cậu ấy đã giành chức vô địch không?” Trần Phong hỏi.
Người trong đội gật đầu, A Nhạc cũng vô thức gật theo.
Trần Phong kể tiếp: “Nhưng đầu mùa giải đó, hai trận đầu tiên CX ra sân không phải cậu ấy, mà là một tuyển thủ hệ Mộc khác của đội cũ.”
“Sau đó tay kia vì thi đấu kém nên bị thay ra. Nhưng không cam tâm, bèn lên Tinh Võng úp úp mở mở bày trò, nói Chu Thần của tụi mình chẳng có thực lực, là quan hệ mà leo lên. Còn bóng gió chê người ta nhân phẩm không tốt, tác phong không đứng đắn gì đó. Gã đó thi đấu hai năm, cũng tích được đám fan. Fan vừa la lên là chuyện lập tức leo hot search.”
Trần Phong nhặt mấy hạt dưa, vừa tách vỏ vừa lẩm bẩm hỏi: “Mọi người đoán xem Chu Thần của chúng ta lúc đó làm chuyện trâu bò gì nào?”
Một người đoán: “Báo với ban huấn luyện?”
Trần Phong lắc đầu.
A Nhạc mắt vẫn dán vào livestream của Lục Úc, nhưng miệng vẫn trung thực tham gia: “Đi tìm anh ta đánh một trận?”
Trần Phong vẫn lắc đầu.
Anh ta ném vỏ hạt dưa vào thùng rác, phủi tay, mặt đầy vẻ ‘mấy cậu còn non lắm’: “Mấy đứa quá xem thường Chu Thần rồi. Hồi ấy cậu ta đúng kiểu tiểu bá vương trời không sợ đất không ngán, trực tiếp mở livestream, gọi thẳng tên tuyển thủ kia solo tay đôi, dùng acc chính thức luôn.”
Trần Phong nhấn mạnh từng chữ: “Trận! Diệt! Giáp!”
A Nhạc: “Vãi…!”
Người trong đội nuốt nước miếng, chân thành bật ra hai chữ: “Đỉnh thật.”
Trong giới Ngũ Hành, trận diệt giáp còn được gọi là “trận quyết đấu vì danh dự”. Bên thua cuộc sẽ bị hệ thống khóa vĩnh viễn tất cả thẻ ma linh đã sử dụng trong ván đấu, nghĩa là từ đó về sau không bao giờ được chọn lại những thẻ đó nữa.
Mà một thẻ ma linh vốn đã chẳng rẻ gì. Kể cả hàng phục chế cũng gần bằng tiền lương một tuần của người bình thường. Thế nên, nếu không phải mối thù sâu nặng, gần như không ai chọn cách chơi tàn khốc này.
Còn trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp thì lại càng không cần nói, họ không thiếu tiền, nhưng việc phải thay đổi tài khoản nghề nghiệp đã xác minh là chuyện vô cùng phiền phức.
Chưa kể, một khi đã mở chế độ diệt giáp, toàn bộ người chơi trong game đều có thể trực tiếp vào xem trận đấu. Nếu thắng thì không sao, còn nếu thua… thì thật sự là bị đóng đinh lên cột nhục nhã, rớt danh rớt mặt, không gượng dậy nổi.
Cho nên, chuyện Sở Minh Chu năm đó dám công khai tuyên chiến một trận diệt giáp, trong toàn bộ liên minh được ví như một thao tác thần cấp, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, chưa từng có ai làm, cũng chẳng ai dám làm lại.
Tất cả tuyển thủ nghe phong thanh đều ùn ùn kéo tới xem kịch hay.
Có người trong đội hỏi: “Thế đối phương đồng ý luôn á?”
Trần Phong bật cười khinh bỉ: “Cậu ta còn có lựa chọn thứ hai chắc? Tự rước nghiệp thì tự gánh thôi.”
Anh ta gõ gõ lên bàn Sở Minh Chu, rồi hỏi: “Năm đó em khóa bao nhiêu bộ cơ giáp hệ Mộc của người ta ấy nhỉ?”
Sở Minh Chu vẻ mặt nhàn tản, đáp một cách hời hợt: “Chắc tầm hơn hai chục bộ.”
Trần Phong tặc lưỡi, giơ tay làm dấu ba bằng ngón tay: “Lúc đó toàn bộ kho cơ giáp hệ Mộc của liên minh cũng chỉ có ba mươi bộ cả thảy.”