[Esport] Cậu Chọc Anh Ấy Làm Gì

Chương 20

【Lục Lục, mẹ không cho con cảm ơn ảnh đâu aaaa.】

【Làm ơn đừng giày vò cảm xúc của tôi nữa được không? Tôi đã mất hai năm mới thoát ra khỏi cái hố CP này, mà mấy người như này là đang lôi tôi về bằng móng vuốt đấy biết không…】

Lục Úc mặc kệ những bình luận loạn xà ngầu đó. Cậu hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào camera, như thể đang xuyên qua ống kính, nhìn về phía người ở bên kia.

Nhân viên ngồi bên cạnh thấy sắc mặt cậu không ổn, trong lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, mồ hôi lạnh túa ra.

Ánh mắt của Lục Úc đen sâu thuần túy, mang theo sát khí, giọng điệu xưa nay luôn lãnh đạm nay lại ngập tràn châm chọc: “Nghe nói rồi, Chu Thần vừa quay lại đã vung tiền như nước, vẫn hào phóng như trước.”

“Tiền đúng là thứ tốt.” Lục Úc cúi đầu, giọng nói lạnh buốt như muốn thấm vào xương: “Tiếc là, có những thứ… nó không mua được.”

Mấy năm trước, chỉ vì chút tiền cậu có thể làm bất cứ điều gì, vì một chút ấm áp sẵn sàng lao đầu vào lửa như con thiêu thân.

Còn bây giờ? Anh đã không cần nữa rồi.

Không cần tiền, cũng không cần một gia đình.

Tất cả những chuyện dơ bẩn đó… chẳng phải đã kết thúc rồi sao?

Bàn tay buông thõng bên hông khẽ run lên không thể kiểm soát, Lục Úc hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh.

Cậu chậm rãi thu lại ánh nhìn, di chuyển con chuột, kéo tài khoản tên Ceder vào danh sách đen vĩnh viễn.

Tại phòng huấn luyện tầng hai của căn cứ OTM, A Nhạc đang xem livestream của Lục Úc thì kinh ngạc không nói nên lời. Từ khi cậu ấy vào giải đấu chuyên nghiệp cách đây nửa năm, chưa từng thấy Lục Úc nói những lời công kích trần trụi như thế bao giờ.

Trong ấn tượng của cậu ấy, Lục Úc luôn bình thản trong mọi tình huống, dường như không điều gì có thể lay động cảm xúc của cậu.

Người có thể khiến Úc Thần phản ứng như vậy…

A Nhạc lén liếc nhìn người đang ngồi trong góc phòng huấn luyện, âm thầm thắc mắc: Chu Thần rốt cuộc đã làm chuyện tày trời gì thế?

Ở bên cạnh, Trần Phong cười lớn: “Sở Minh Chu, em cũng có ngày hôm nay à. Anh đã nói rồi, rồi sẽ có người đến trị cái tên bá chủ ngũ hành như em.”

Không thèm để ý đến Trần Phong, Sở Minh Chu chỉ khẽ mím đôi môi khô, nhấc cốc nước lên uống một ngụm.

Chiếc cốc che đi cảm xúc thoáng vụt qua trong đáy mắt anh.

Đặt cốc xuống, anh liếc nhìn màn hình vừa bị đẩy về trang chủ sau khi bị chặn, rồi lấy quang não ra gửi vài tin nhắn.

“Đội trưởng ơi, sao anh lại gọi Chu Thần là bá chủ ngũ hành vậy? Em thấy anh ấy khá tốt mà.” Một tuyển thủ khác ngồi đối diện tò mò thò đầu sang hỏi.

Gần đây Sở Minh Chu ở tại căn cứ OTM, trong quá trình huấn luyện đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều. Ngoại trừ fan ruột trung thành của Lục Úc, phần lớn tuyển thủ trong OTM đều có ấn tượng không tệ về anh.

Trần Phong thở dài: “Lại thêm một người bị vẻ ngoài đánh lừa…”

Anh ta kéo một cái ghế ngồi xuống, đếm ngón tay bắt đầu kể lại những huyền thoại hắc ám năm xưa của Sở Minh Chu: “Anh và Sở Minh Chu cùng khóa huấn luyện thanh niên, khi đó cậu ta đã rất nổi rồi. Kỹ thuật giỏi, mặt mũi đẹp trai, ngày nào cũng từ đầu tới chân toàn đồ hiệu, đi đâu cũng sáng loáng như con công trống vậy.”

“Trong trại huấn luyện toàn thanh niên nóng máu, đương nhiên có người không vừa mắt với cậu ta.” Trần Phong nghĩ một chút, ví von: “Kiểu như… cóc ghẻ nhìn không thuận mắt con ếch vậy đó.”

Sở Minh Chu không nhịn được, lạnh lùng chen vào: “Không có văn hóa thì ngậm miệng lại đi.”

Trần Phong làm bộ không nghe thấy, tiếp tục kể: “Thế là tụi đó ngu ngu hẹn nhau sau buổi tập tối đi chặn đường cậu ta, còn hùng hồn tuyên bố muốn… tháo tay Sở Minh Chu.”

Tuyển thủ nọ trợn tròn mắt: “Muốn tháo tay Chu Thần á? Thế cuối cùng bọn họ…”

“Dĩ nhiên là không thành công rồi.” Trần Phong liếc Sở Minh Chu một cái, giọng điệu khoa trương: “Chu Thần của chúng ta khi ấy tay không tấc sắt, một mình cân ba, thành công giành ba mạng.”

“Chuyện đó sau này còn ầm ĩ tới tai ban tổ chức. Bọn khốn đó còn định lật trắng thay đen.” Trần Phong kể: “Hồi đó cái mặt lợn của tụi nó trông cũng tội thật, ban tổ chức suýt nữa thì tin lời chúng, may mà Chu Thần chờ đúng lúc người ta sắp nghiêng cán cân, từ tốn móc ra một đoạn ghi âm, kết thúc luôn trận đấu.”

“Quan trọng là…” Trần Phong càng nói càng hăng: “Cậu ta cố tình đợi đến lúc người ta gần như tin rồi mới thong thả lấy ra, chuẩn bài kết liễu. Mấy cái mặt kia lúc ấy trông còn phong phú hơn cả bảng pha màu nữa kìa!”