Cơ giáp mà anh ta bốc được là hệ Thổ, bị hệ Mộc khắc chế toàn phần, chưa kể đối phương còn là Ngô Đồng, cơ giáp hệ Mộc có tính cơ động mạnh nhất. Gặp nhau là coi như toang. Bao nhiêu công trốn chui trốn nhủi, anh ta nhịn đến giờ phút này chỉ để chờ hai người kia đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi anh ta nhào ra nhặt xác.
Ai dè… có người mặt dày đến mức giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên tự đâm vào kiếm người khác!
Nhìn bề ngoài thì là Trần Phong đã hạ gục được Sở Minh Chu. Nhưng thực tế, đây là Sở Minh Chu tự tay tuyên án tử hình cho anh ta.
Trần Phong tức quá bật cười, chẳng buồn giãy giụa, ngoan ngoãn để Lục Úc đuổi tới nhận lấy mạng.
【Chúc mừng Sika đã hạ gục Feng, trong sân chỉ còn một người.】
Ngay sau khi hệ thống phát ra câu thông báo cuối cùng, trên bầu trời bản đồ nở rộ pháo hoa rực rỡ, từng tia sáng kết lại thành chữ “CHAMPION” lấp lánh. Cơ giáp Ngô Đồng đứng trong vầng hào quang, chói sáng như được ánh sáng vạn dặm chiếu rọi.
Lục Úc với tư cách nhà vô địch được MC giữ lại phỏng vấn, những tuyển thủ khác lần lượt rút xuống khu nghỉ ngơi.
Trong khu nghỉ, Trần Phong ngồi nhìn Sở Minh Chu, ánh mắt đầy khó hiểu:
“Em nhường cũng vừa vừa thôi chứ? Sika nó có phải thật sự muốn cái chức vô địch đâu. Anh thấy cậu ta chỉ muốn solo với em một trận ra trò thôi, em để cậu ta đánh hả giận có phải hơn không? Tự dưng đem đầu tới tặng anh là sao?”
“Lúc nãy, ngay khoảnh khắc cuối cùng khi Sika tung chiêu đánh về phía anh, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được trong kỹ năng đó có cái sự bất mãn mãnh liệt của cậu ta dành cho anh.” Trần Phong nói với vẻ mặt tê liệt: “Chắc chắn là đang oán trách anh, sao không chịu để dành em cho cậu ta.”
Sở Minh Chu nhìn thiếu niên trên sân khấu - dáng người thon gọn, khuôn mặt sạch sẽ, ánh đèn rọi xuống khiến cậu càng nổi bật. Trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy.
Đối diện với Trần Phong, anh cũng chẳng buồn che giấu nữa, dứt khoát thừa nhận: “Đúng thế, là tôi không muốn đấu với cậu ấy.”
Anh cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi nhưng lại đầy thản nhiên và chân thành: “Làm đồng đội còn chưa đủ, lấy tư cách gì mà làm đối thủ?”
Dù chỉ là một trận biểu diễn, anh cũng không muốn.
“Huống hồ…” Sở Minh Chu cụp mắt, giọng khẽ khàng: “Ngay từ đầu, tôi đã nợ cậu ấy một chức vô địch rồi.”
Trận biểu diễn kết thúc, chủ đề về All Star Ngũ Hành lập tức chiếm gần nửa bảng hot search trên Tinh Bác. Độ thảo luận toàn dân thậm chí còn vượt qua cả trận chung kết.
Lục Úc vừa mới phỏng vấn xong đã có ngay năm cái hot tag dán tên mình, nhưng cậu chẳng mấy hứng thú, tính rút về căn cứ nghỉ ngơi.
Quản lý đội FE cố níu chân người khi thấy cậu sắp đi:
“Sika à, hôm nay vui thế mà, ở lại xem tí tiết mục đi, nghe Tiểu Mộc hát một bài chẳng phải cũng hay sao?”
Lục Úc quay đầu, ánh mắt như đang nhìn một kẻ thiểu năng: “Vậy anh nghe cho vui đi.”
Quản lý vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Cũng không chỉ có chương trình đâu, cậu có thể theo Nguyên Tùy tụi nó qua mấy đội khác chơi một chút mà. Như LC nè, WOB nè, OTM cũng…”
Câu nói vừa tuôn ra khỏi miệng, lòng quản lý chợt lạnh ngắt, hận không thể tát mình mấy cái thật mạnh cho tỉnh.
Anh ấy liếc nhìn sắc mặt của Lục Úc, vội vàng chữa cháy: “Ý tôi là… còn nhiều đội mà, cậu chọn đại một đội nào nhìn thuận mắt mà chơi thôi.”
Lục Úc cười khẩy: “Đội duy nhất em nhìn thuận mắt là OTM.”
“Muốn em qua đó cũng được.”
Quản lý FE cảnh giác nhìn cậu, hoàn toàn không đoán được Lục Úc đang định giở trò gì.
Lục Úc khẽ xoay cổ tay, giọng điệu bình thản: “Anh chỉ cần chuẩn bị sẵn tiền để rút bài hot search xuống là được.”
Quản lý: “…”
Lạy cụ, đi thông thả, không tiễn.
—
Về đến căn cứ, Lục Úc vào tắm nước nóng, tắm xong thì xách theo bộ đồ vừa thay ra, mặt đầy đắn đo.
Cái áo này… nên vứt luôn, hay là mang đi đốt?
Ngẫm nghĩ một hồi, có lẽ là thấy phiền, cậu cuối cùng cũng nhét thẳng nó vào sọt đồ dơ bên cạnh.
Ăn qua loa vài miếng bánh mì, Lục Úc quay về phòng trùm chăn ngủ bù.
Có thể là do gần đây mọi việc dồn dập, cũng có thể là vì tối qua ngủ quá muộn, cậu ngủ một giấc từ tám giờ tối thẳng đến mười giờ sáng hôm sau.
Sáng hôm sau Lục Úc bị đói đánh thức, sau khi rửa mặt thay đồ đơn giản, khoác áo ngoài xuống lầu.
Còn chưa bước đến nhà ăn, cậu đã nghe tiếng quản lý FE oang oang vang từ trong ra: “Không ngờ Ceder lại mua thẻ Ma Linh bảy chữ số cho Tree đó! Bảy chữ số đấy!!”