Nghe tiếng mở cửa, người nọ nhìn lên.
Đôi mắt anh đào hơi cong lên, con ngươi màu hổ phách ôn hòa hầu như lúc nào cũng mang theo vài phần ý cười và lười biếng, tạo cho người ta cảm giác an toàn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dừng một lát, Vu Việt dời mắt đóng cửa lại.
Đại Hành nghiêng đầu, ném đại điện thoại qua một bên, giọng khàn khàn có chút trêu chọc: "Cậu đúng là anh em tốt, may mà cậu về kịp, không thì hai phút nữa tôi hết cảm luôn rồi, cảm ơn nha."
"..."
Ngộ nghĩnh nhỉ.
Vu Việt không chấp nhặt với anh, đi đến để túi đồ lên bàn, nhàn nhạt nói: "Thuốc này, cần gì kêu tôi."
Nói cho có thôi chứ cậu còn việc phải làm.
Ký túc xá có bốn người, ba người kia đều học tài chính, chỉ có Vu Việt là học luật.
Học luật rất khó, cần một lượng tri thức lớn, còn thường xuyên phải nhớ mấy cái luật pháp.
Ban ngày cậu không đi học thì là đi làm, buổi tối mới có thời gian ôn lại kiến thức.
Vu Việt đặt ba lô trên ghế, ngồi xuống bàn, định đọc sách chút rồi rửa mặt đi ngủ.
Giường đệm phía trên phát ra mấy tiếng sột soạt, giống như ai đang tìm cái gì đó.
Người nọ thò nửa đầu ra, khàn khàn hỏi: "Vu Việt, thuốc lá đâu?"
Vu Việt mở sách, lấy bút đánh dấu mấy chỗ quan trọng: "Không mua."
Nghe lời này, Đại Hành hơi nâng mí mắt, thản nhiên nhìn qua: "Đừng nói là cậu quên đấy nhé?"
"Không." Vu Việt không ngẩng đầu, nói: "Cố ý đấy."
Đại Hành rũ mi.
Vu Việt nhìn lên, đối diện với ánh nhìn anh, bình tĩnh nói: "Cảm mà hút thuốc bệnh sẽ nặng thêm, lỡ cậu mà viêm phổi, ho khụ khụ miết, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi."
Đại Hành tức đến phì cười, tiếng thở dài phát ra từ cổ họng: "Cậu đúng là anh em tốt của tôi."
Vu Việt liếc anh một cái, không phản ứng lại, tiếp tục đọc sách.
Ký túc xá rất an tĩnh, chỉ có tiếng lật sách của cậu.
Không được bao lâu, người nọ lại thở dài một tiếng, nói bằng giọng lè nhè: "Này, cậu biết sống lệnh ở nguyên, huynh đệ cứu cấp là ý gì không?"
Con chim chìa vôi ở đồng, anh em hoạn nạn vội vàng cứu vớt nhau.
Mấy câu này là để dùng chim chìa so với tình anh em khi gặp nạn, nhấn mạnh tình anh em cứu giúp nhau trong hoàn cảnh nguy cấp.
Tuy anh gọi cậu hai tiếng anh em, nhưng thực chất hai người bọn họ không thân đến vậy.
Vu Việt không có thời gian với sức lực để nói nhiều với tên này, cậu có rất ít bạn bè, tính cách lạnh lùng, người ngoài nhìn vào còn nghĩ cậu kiêu ngạo.
Mặt khác, Đại Hành chuẩn hướng ngoại, sống vô tư, ai cũng có thể trò chuyện, không khác gì ông hoàng xã giao.
Từ nhỏ đến giờ cậu chưa gặp ai giống anh.
Học đại học bốn năm, chỉ sợ bọn họ phải ở cùng ký túc xá, quan hệ không tốt sẽ dẫn đến căng thẳng.
Cho nên nếu bạn cùng phòng đưa ra yêu cầu hợp lý, cậu vẫn có thể giúp.
"Ừ." Vu Việt đóng sách lại, hơi dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt đắm đuối của đối phương: "Cậu vừa nói gì?"