Tôi liếc nhìn qua bản hồ sơ trên bàn. Nạn nhân tên Thạch Hạo, là chủ tịch của các công ty nổi tiếng trong nước. Tuổi: 57 tuổi, giới tính: nam. Thời gian tử vong: 1 giờ 30 phút sáng ngày X tháng X. Nguyên nhân tử vong: bị một vật sắc bén cắt lìa cổ.
“Giống, theo như cháu hình dung từ những bức ảnh kia thì thật sự rất giống.” Tôi ngước lên nói với Trần Sở.
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Trần Sở trở nên đăm chiêu.
“Vậy chúng ta có thể thu hẹp hung thủ trong phạm vi là người thích đọc tiểu thuyết kinh dị, và thường đọc truyện của cô.” Một người khác đột nhiên lên tiếng.
“Như thế thì quá chung rồi, phạm vi mà cô nói rất lớn, lại rất khó tìm kiếm.” Tôi lên tiếng phủ định lời của người vừa rồi.
“Bây giờ tìm hung thủ rất khó, chúng ta chẳng có manh mối nào quan trọng cả. Tại sao mọi người lại không thử điều tra xem nạn nhân đã làm gì trong suốt thời gian qua? Nhìn thế nào đây cũng là một vụ án trả thù.”
Sau đó tôi quay sang hỏi Kỳ Niên: “Xung quanh biệt thự có camera chứ? Có quay được ai khả nghi đi vào không?”
“Có, nhưng camera lại không ghi lại được điều gì khả nghi cả. Không có người lạ ra vào biệt thự. Người làm lại có chứng cứ ngoại phạm.”
“Không có người làm ra ngoài luôn sao?”
“Không có.”
“Camera có chỗ nào bị khuất hay không?”
“Hầu như là không, trong biệt thự có rất nhiều camera, quay dường như toàn bộ biệt thự rồi.”
“Vậy thì thật kỳ lạ. Hung thủ cứ như biến mất vào hư không vậy!”
Tên La Phúc lúc này mới lên tiếng: “Hoang đường, trên đời này làm gì có chuyện đó.”
Tôi quay sang nhìn hắn ta: “Trên đời này có rất nhiều biến cố có thể xảy ra. Khoa học cũng chưa chứng minh được một vài hiện tượng tâm linh kia mà?”
Trong lúc tình hình căng như dây đàn, cái bụng không chịu yên phận của tôi réo lên.
Tôi ngại ngùng ôm lấy bụng nói: “Thật xin lỗi, khi sáng chưa ăn gì vào bụng. Vừa tỉnh dậy đã tới đây ngay.”
Đội trưởng Trần cười lớn bảo: “Là chú thất trách, gọi cháu vào sáng sớm như vậy. Kỳ Niên, cậu cùng tiểu Thất đi ăn đi. Hôm qua tới giờ cậu cũng chưa ăn gì rồi.”
“Vâng, đội trưởng.” Kỳ Niên làm động tác chào rồi ra ngoài.
“Vậy cháu đi nhé, chú Trần.” Tôi nhanh chóng chào Trần Sở rồi chạy theo Kỳ Niên.
Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, mặt Kỳ Niên có vẻ áy náy nói: “Xin lỗi, tớ quên mất giờ đó cậu chưa dậy.”
Tôi xua tay đáp: “Không sao, cậu làm việc từ hôm qua tới giờ cũng mệt rồi. Không cần lo cho tớ đâu, vào ăn một ít bánh bao rồi tranh thủ nghỉ ngơi đi.”