Hoàng Tử Giả Nữ Khiến Thái Tử Địch Quốc Vừa Gặp Đã Yêu

Chương 12

Thấy Trạm Trinh thực sự kéo chàng xuống khỏi lầu thành, Hàm Sinh nghiến răng: “Sao thế? Bay lên thì oai phong, giờ lại không xuống được?”

“Công chúa nói rất đúng.” Trạm Trinh nghiêm túc đáp: “Ta sợ độ cao.”

“…” Môi Hàm Sinh giật nhẹ, lập tức nhìn thẳng vào Hàm Vũ, ra hiệu cho ca ca không cần bận tâm đến mình mà cứ hành động. Thế nhưng, Hàm Vũ lại chậm rãi nhường đường, trầm giọng: “Trạm Trinh, thả Hàm Sinh ra, ta bảo đảm ngươi có thể rời khỏi thành an toàn.”

“Ngươi coi ta là con nít ba tuổi sao?”

Dưới chân lầu thành, Hàm Sinh cảm thấy eo mình bất chợt căng chặt. Người đàn ông áp giải chàng dường như để tiện cho việc xuống lầu, liền dùng một tay nhấc bổng chàng lên. Đôi chân Hàm Sinh lơ lửng trong không trung, tựa như một món trang sức khổng lồ bị treo lên người hắn. Tấm giáp nơi ngực kẻ kia cấn vào da thịt, khiến toàn thân chàng đau buốt. Hàm Sinh cất giọng lạnh lùng:

“Các ngươi còn chờ gì nữa? Gϊếŧ ngay Trạm Trinh đi!”

Bậc thang nơi lầu thành chật hẹp, Trạm Trinh ở đây vốn khó bề xoay sở. Gã đàn ông này quá ngông cuồng, nếu lúc này vạn tiễn cùng bắn, chắc chắn có thể đoạt mạng hắn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là… họ có dám hy sinh Hàm Sinh hay không.

Hàm Vũ sắc mặt biến đổi, song vẫn chưa ra tay. Trạm Trinh bình tĩnh quan sát tình hình, cất giọng điềm đạm:

“Công chúa hà tất phải nóng nảy đến vậy? Công chúa chính là mấu chốt để bọn họ có thể lấy ít thắng nhiều. Nếu không có sự chỉ huy của công chúa, cho dù ta có chết đi, chẳng quá hai ngày, cờ Đại Tấn tất sẽ cắm khắp Đại Đô.”

Hàm Sinh cười nhạt:

“Nếu có thể dùng tính mạng Thái tử Trạm Trinh ngươi để Đại Đô bồi táng, cũng xem như một chuyện tốt.”

Trạm Trinh bật cười thành tiếng:

“Công chúa quả là biết khen người, lòng ta rất vui.”

Hàm Vũ nhìn hắn ghé sát vào tai “muội muội” mình mà nói cười, không thể nhịn nổi nữa, giận dữ quát:

“Mau xuất thành! Rồi cút ngay đi!”

Trạm Trinh ung dung, thậm chí còn có tâm trạng đánh giá:

“Công chúa ăn nói thật dễ nghe, còn ngươi thì không.”

Hàm Ninh giận đến bùng nổ:

“Cái đồ chó Trạm kia! Ngươi còn lề mề gì nữa? Muốn cút thì nhanh lên!!”

Trạm Trinh cuối cùng cũng bước xuống thành lầu. Chân Hàm Sinh vừa chạm đất, Hàm Vũ, Hàm Ninh cùng một đội cung thủ lập tức đi theo, tạo thành một bức tường người dày đặc, vây chặt lấy hắn. Trạm Trinh bị áp giải đến ngay cổng thành. Hắn cười nhạt:

“Chư vị tiễn ta nồng hậu thế này, thật khiến ta áy náy vô cùng.”

“Ngươi còn biết xấu hổ sao?!” Hàm Ninh giận dữ hét lên. “Mau thả công chúa ra!”