Hàm Sinh bị kiềm chế, hơi thở khó khăn, gắng gượng cất lời: “Điện hạ võ công cái thế, nhưng ngươi chỉ có một mình, nếu gϊếŧ ta ngay tại đây, ngươi nghĩ bản thân có bao nhiêu phần trăm cơ hội thoát khỏi nơi này?”
“Công chúa quả nhiên thông minh.” Trạm Trinh thoáng ngửi thấy hương thuốc nhàn nhạt trên người Hàm Sinh, thấp giọng nói: “Vậy nên ta sẽ không gϊếŧ ngươi, mà sẽ mang ngươi đi.”
Hàm Sinh vừa chỉ huy quân Lương lấy ít địch nhiều giành chiến thắng, uy vọng trong quân đội sớm đã vững như bàn thạch. Chính vì vậy, những binh sĩ xung quanh không dám tùy tiện hành động. Chàng hiểu rõ, nếu bản thân chết đi, thì binh sĩ sẽ không còn điều gì kiêng kỵ, rất có thể sẽ đồng loạt xuất thủ gϊếŧ Trạm Trinh.
Ngay khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Hàm Sinh liền lặng lẽ rút ra một thanh chủy thủ giấu trong tay áo. Nhưng Trạm Trinh lại đột ngột trượt tay xuống eo Hàm Sinh, nhanh chóng sắc bén bắt lấy cổ tay Hàm Sinh. Hắn xoay nhẹ cổ tay, một cơn đau nhói lan tỏa, khiến chủy thủ rơi xuống đất. Trạm Trinh nhếch môi: “Cho dù công chúa có tự sát thật, cô cũng không tin rằng mình không thoát ra được. Nếu đã muốn chết, cần gì phải vội vàng như vậy?”
Hàm Sinh đau đến mức khẽ nhíu mày, cắn chặt môi dưới, gằn từng chữ: “Ngươi mới nên đi chết!”
“Công chúa muốn gϊếŧ ta sao?” Trạm Trinh nhướng mày, cười khẽ: “Quả là không biết tự lượng sức.”
“Trạm Trinh!”
Một giọng nói trầm ổn vang lên. Là Hàm Vũ tam hoàng tử, ca ca của Hàm Sinh vừa lên đến lầu thành. Hắn giương cung, đôi mắt chứa đựng sát ý băng lãnh, gằn từng chữ: “Thả Hàm Sinh ra.”
Trạm Trinh chẳng những không buông tay, mà ngược lại còn siết chặt hơn, khiến hơi thở của Hàm Sinh trở nên gấp gáp. Hắn nhàn nhã nói: “Tam hoàng tử cứ thử xem, rốt cuộc là tay ta nhanh, hay là tên của ngài nhanh hơn?”
Mắt Hàm Vũ chợt đỏ rực: “Thả Hàm Sinh ra, ta sẽ thế chỗ làm con tin.”
“Công chúa vừa thông minh, lại vừa xinh đẹp như vậy, ta sao có thể bỏ nàng mà lấy ngài? Tam điện hạ tự đề cao bản thân quá rồi.”
Sắc mặt Hàm Vũ khó coi đến cực điểm.
Trạm Trinh lôi Hàm Sinh chậm rãi bước về phía trước. Hàm Sinh bị khống chế, đôi mày thanh tú nhíu chặt, hơi thở mong manh. Hàm Ninh một vị hoàng tử khác thấy muội muội mình đã tái nhợt, khẽ quát: “Thân thể muội ấy vốn yếu ớt, nới tay một chút đi!”
Trạm Trinh cũng nhận ra Hàm Sinh yếu đuối hơn mình nghĩ, gần như bị hắn lôi đi hoàn toàn, chẳng khác nào một con rối mềm mại vô lực. Hắn vừa thưởng thức vẻ mặt đau lòng của đối phương, vừa buông tay nhẹ một chút. Lập tức, Hàm Sinh hớp từng ngụm không khí, ho sặc sụa, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.