Hoàng Tử Giả Nữ Khiến Thái Tử Địch Quốc Vừa Gặp Đã Yêu

Chương 4

"Từ nhỏ ta đã cơm no áo ấm, nhờ ơn phụ hoàng mà kéo dài hơi tàn đến ngày hôm nay. Nhưng sự tồn tại của ta, có lẽ chỉ khiến cha mẹ thêm lo lắng bất an. Giờ đây, ta muốn cùng họ đi đến giây phút cuối cùng của Đại Lương."

Ánh mắt Doanh Lộ thoáng qua một tia lạnh lẽo, ngón tay khẽ động, nhưng Hàm Sinh đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng. "Dù có đánh ngất ta, thì ra khỏi thành rồi, ta cũng không sống được lâu."

Chàng ho khẽ, đôi gò má trắng bệch thấp thoáng sắc đỏ của bệnh tật. Doanh Lộ mím môi. "Đây là lệnh của Hoàng hậu. Thánh nhân có nói, quân lệnh như sơn, công chúa..."

Hàm Sinh lại lắc đầu, vén chăn xuống giường. "Ta muốn đích thân đến gặp phụ hoàng."

Dừng một chút, chàng nói tiếp: "Từ hôm nay trở đi, ta muốn đường đường chính chính làm một hoàng tử."

Ngày hôm sau, tin tức Tần Thao tử trận truyền khắp Đại Đô, bá tánh ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Ai cũng biết, Đại Lương đã đi đến thời khắc sinh tử tồn vong.

Cùng lúc đó, một tin đồn khác cũng nổi lên:

"Nghe chưa? Công chúa Hàm Sinh cũng muốn ra trận!"

"Không phải nàng ta ốm yếu quanh năm sao? Ra chiến trường làm loạn à?"

"Nàng ta khăng khăng nói mình là hoàng tử, muốn vì Đại Lương mà chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Nghe nói bệ hạ cũng bất đắc dĩ, đành chấp nhận để nàng giả trang nam nhi."

"Ừ thì chuyện nữ nhi không thua kém nam nhi quả thực là giai thoại đẹp, nhưng tình cảnh Đại Lương bây giờ đã ra nông nỗi này rồi, ta thấy nàng ta có ra cũng chỉ gây rối thêm, chi bằng đầu hàng còn hơn..."

Vừa dứt lời, một nam nhân nhiệt huyết lập tức giận dữ quát lớn:

“Phi! Đường đường là công chúa Đại Lương còn sẵn sàng thân chinh ra trận, ngươi thân là nam nhi mà lại thốt ra những lời hèn nhát như vậy! Ngươi không biết xấu hổ hay sao? Ta đã chủ động tòng quân, nếu quân Bắc Tấn thực sự áp sát thành, ta sẽ là người đầu tiên xông lên gϊếŧ giặc, lấy thân báo quốc! Dù có phải bỏ mạng cũng quyết không làm chó Bắc Tấn!”

Một người khác vội khuyên can:

“Huynh đệ, đừng quá kích động. Lời hắn nói cũng không phải không có lý. Tên Trạm Trinh kia chỉ mới mười tám tuổi mà đã có thể gϊếŧ chết trụ cột của Đại Lương trong ba chiêu. Ngươi nghĩ thử xem, công chúa dù dũng cảm đến đâu thì cũng là thân nữ nhi, sức lực yếu ớt, liệu ngoài việc chịu chết thì còn có thể làm gì khác?”

“Dù thế nào đi nữa, cũng không thể tự làm nhụt chí quân ta mà đề cao nhuệ khí kẻ địch được!”



Lúc này, Đại Lương đã đứng trước bờ vực diệt vong, dân chúng hoang mang bàn tán đủ điều, chẳng ai còn e dè kiêng kỵ giữ lời lẽ nữa. Nhưng không ai có tâm trí bận lòng về những lời đó, bởi vì quân Bắc Tấn di chuyển quá nhanh. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, đại quân mười lăm vạn đã áp sát kinh đô, khí thế kinh thiên động địa, bao vây thành trì đến mức giọt nước cũng khó lọt.