Chỉ vài phút ngắn ngủi mà cảm giác dài như cả thế kỷ, Thẩm Uyển đau đến vã mồ hôi hột. Cô không nhịn được mà chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp!". Nếu không có chút đền bù nào cho cơn đau này, cô thề sẽ nghiền miếng ngọc bội này ra tro.
Nhưng khi nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc đã vỡ nát trên bàn, cô lại nuốt lời thề lúc nãy vào bụng, sờ sờ mũi, có vẻ không cần thiết nữa rồi.
Nhìn tình hình này, nếu theo đúng mô-típ trong tiểu thuyết thì không gian ngọc bội chắc hẳn đã liên kết với cô.
Thẩm Uyển nhắm mắt, thầm niệm một tiếng "Vào", rồi mở mắt ra. Hửm? Chẳng có phản ứng gì, vẫn đang ở phòng khách!
Cô thử lại lần nữa, nhắm mắt niệm thầm: "Tôi muốn vào không gian!".
Vẫn không đúng. Lẽ nào cách mở của cô sai rồi? Hay là không gian này người thật không vào được, chỉ có thể dùng ý niệm và không thể chứa vật sống?
Cô lại nhắm mắt tập trung cảm nhận. Trong bóng tối vô biên, ở phía sau bên trái tâm trí cô xuất hiện một cụm sáng màu trắng. Ý thức dò xét thử, chính là nó!
Một luồng sáng trắng lóe lên, hiện ra trước mắt cô là một công trình kiến trúc kiểu tứ hợp viện. Tường trắng, gạch ngói màu xanh biếc. Nhìn bao quát, hai bên trái phải là các dãy nhà phụ, nhà chính đối diện cổng lớn thì cao hơn hẳn. Chính giữa là một khoảng sân lớn, ước chừng rộng 300 mét vuông, trông giống như một ngôi nhà cổ.
Thẩm Uyển mở mắt, cầm lấy một gói khăn giấy trên bàn, nghĩ thầm muốn cất nó vào sân trong không gian. Ngay lập tức, gói khăn giấy trên tay cô biến mất. Ý thức thăm dò vào không gian, cô thấy nó đang nằm yên trên khoảng sân trống. Một ý nghĩ lóe lên, gói khăn giấy lại xuất hiện trên tay cô.
Cô tiếp tục thử nghiệm. Cô hình dung ra dáng vẻ cổng lớn của tứ hợp viện trong đầu, nhẩm niệm "Vào". Sau đó, cô phát hiện mình đang đứng ngay trước cổng tứ hợp viện.
Quả nhiên là vậy, cơ thể cô có thể tiến vào không gian, chỉ cần phải chỉ định một vị trí cụ thể. Ban đầu cô không biết không gian trông như thế nào, nên đương nhiên không thể tưởng tượng ra khung cảnh cụ thể. Bây giờ toàn bộ hình dáng của không gian tứ hợp viện đã nằm trong đầu cô, tự nhiên là muốn đi đâu, chỉ cần một ý niệm là đến được nơi đó.
Đứng ở cổng chính quan sát một lượt, bố cục của tứ hợp viện khá đơn giản. Hai bên trái phải cổng lớn mỗi bên có một phòng gác cổng, Thẩm Uyển thử mở nhưng không được.
Hai bên sân trái phải mỗi bên có bốn gian nhà phụ. Nhà chính đối diện cổng trông chỉ có một cánh cửa, hẳn là một căn phòng lớn.
Giữa tứ hợp viện là khoảng sân rộng 300 mét vuông với đất đen màu mỡ, có lẽ dùng để trồng rau được. Từ cổng chính có một con đường lát đá xanh dẫn thẳng đến nhà chính đối diện. Bao quanh sân là một hành lang hình vòng, rộng khoảng hai mét.
Đi dọc theo hành lang, Thẩm Uyển thử đẩy cửa các gian nhà phụ hai bên, nhưng đều không mở được. Nhìn từ bên ngoài, mỗi gian phòng dài khoảng năm mét, diện tích bên trong chắc cũng tương đương. Chỉ tiếc là có nhiều phòng trống như vậy mà lại không thể dùng để chứa vật tư.
Cuối cùng, cô đi đến cửa nhà chính đối diện cổng lớn, đưa tay đẩy thử, lần này cửa mở ra.
Thẩm Uyển thở phào nhẹ nhõm, may mà có một căn phòng mở được, nếu không chắc cô bức bối chết mất.
Nhưng khi nhìn thấy căn phòng lớn trống hoác, cô lại sững người. Sao đến một cái bàn cái ghế cũng không có, nói gì đến đồ cổ tranh chữ trong truyền thuyết.
Cả căn phòng ước chừng dài mười lăm mét, rộng mười mét, cao tám mét, tổng cộng 150 mét vuông phẳng lì trống không chẳng có gì. Ồ, không đúng! Phía góc phải căn phòng có một cầu thang dẫn lên tầng hai! Cả căn phòng này ngoài chữ "trống" ra thì chỉ còn lại chữ "nghèo"!
Leo lên tầng hai. Ừm, đúng như dự đoán, vẫn trống không. Diện tích giống tầng một nhưng chiều cao trần chỉ còn năm mét.
Xem ra, mấy căn phòng còn lại chắc cũng trống trơn nốt. Cô hẳn là chủ nhân không gian nghèo nhất trong lịch sử rồi!