Các hợp đồng bảo hiểm của Thẩm Uyển đều do bố mẹ mua cho. Sau khi họ qua đời, cô mới tiếp quản việc đóng phí, tổng cộng đã đóng khoảng 16 vạn tệ. Còn bảo hiểm của Thẩm Mặc Mặc là do Thẩm Uyển mua, ba năm đóng hết 6 vạn tệ.
Cô gọi điện cho công ty bảo hiểm, bày tỏ ý định muốn rút tiền trước hạn. Sau một hồi tranh cãi nảy lửa, cộng thêm việc nắm trong tay vài bằng chứng về việc nhân viên kinh doanh lách luật và còn hứa hẹn cho người đại lý 2% hoa hồng, cuối cùng cô có thể nhận lại 80% số tiền đã đóng. Khoản tiền này sẽ được chuyển vào tài khoản trong một hai ngày tới.
Hiện tại, số tiền cô có thể sử dụng là khoảng 173 vạn tệ. Có thể bắt đầu chuẩn bị một số vật tư rồi, những thứ như đồ dùng sinh hoạt thiết yếu để được lâu và các loại dụng cụ sinh tồn có thể mua trước.
Nhìn quanh phòng khách, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nhà mình hơi nhỏ. Hơn nữa, căn hộ này lại ở tận tầng tám.
Kiếp trước, trận lũ đã dâng đến tận tầng sáu, ngay sau đó là bão tuyết, lớp băng cứ dày thêm mãi. Tầng tám nơi Thẩm Uyển ở lạnh cắt da cắt thịt, cô còn bị người ta đuổi ra khỏi nhà, sau đó phải đi theo đội cứu hộ của chính phủ đến trại tạm cư.
Xem ra phải đổi nhà trước đã, căn hộ này cần bán càng sớm càng tốt. Thẩm Uyển vẫn muốn thuê nhà hơn, tiền trong tay cần phải dùng để mua vật tư. Nhưng nếu cần tích trữ đủ lượng lớn đồ dùng sinh hoạt và dụng cụ sinh tồn, cô cảm thấy một căn hộ rộng hơn trăm mét vuông cũng chưa chắc đủ.
Giá mà có một không gian chứa đồ thì tốt biết mấy, vậy thì những vấn đề này chẳng còn đáng lo nữa.
Đúng lúc này, Thẩm Uyển nhớ lại trận động đất lớn ở kiếp trước, khi cô bị đè dưới đống đổ nát. Hình như trước lúc mơ màng mất đi ý thức, cô đã thấy một vệt sáng màu xanh lục lóe lên trước ngực. Đó là gì nhỉ?
Cô lấy ra mặt dây chuyền ngọc đang đeo trên cổ. Lẽ nào nguồn gốc của ánh sáng xanh đó là nó?
Mặt dây chuyền này là bà nội tặng cô trước khi qua đời. Đó là một miếng ngọc phỉ thúy loại băng chủng hình tròn, lớn hơn đồng xu một chút, viền ngoài được chạm rỗng, chính giữa là một miếng ngọc tròn dẹt hoàn chỉnh, kích cỡ khoảng bằng móng tay cái.
Thẩm Uyển nhớ bà nội từng kể, nhà ông cố trước kia là địa chủ. Vào thời kỳ đó, gia đình đã phải giao nộp không ít đồ tốt mới giữ được mạng sống cho cả nhà. Tuy nhiên, họ cũng lén giấu lại vài món đồ nhỏ, và đến giờ chỉ còn lại mặt dây chuyền ngọc này. Vì hình dáng nhỏ nhắn tinh xảo, nó thường được truyền lại cho con gái trong nhà đeo. Nếu không có con gái thì truyền cho con dâu và đến thế hệ này thì nó thuộc về cô.
Cô quan sát kỹ một lúc, trên mặt ngọc không có cơ quan nào để mở hay xoay chuyển. Bên trong miếng ngọc tròn ở giữa lại có những đường vân trắng mảnh như sợi tơ. Nếu không có cơ quan, lẽ nào cần một vật trung gian nào đó?
Thẩm Uyển mở ngăn kéo, tìm một cây kim khâu, lau qua bằng cồn rồi chích nhẹ vào đầu ngón giữa tay phải. Một giọt máu đỏ tươi lập tức rỉ ra. Cô cẩn thận nhỏ nó lên mặt dây chuyền. Hửm? Không có phản ứng gì!
Cô nặn thêm một giọt nữa, lần này nhỏ vào miếng ngọc tròn chính giữa mặt dây chuyền.
Giây tiếp theo, Thẩm Uyển mở to mắt kinh ngạc. Cô phát hiện những đường vân trắng trên miếng ngọc bắt đầu chuyển động chậm rãi và giữa chúng còn có thêm một vệt màu đỏ. Ba màu đỏ, trắng, xanh lục đan xen vào nhau. Cô dụi mắt, xác nhận đây không phải là ảo giác.
Một luồng sáng xanh lục mờ nhạt xuất hiện. Không biết có phải ảo giác không, nhưng Thẩm Uyển cảm thấy luồng sáng này trông nhạt hơn nhiều so với lúc xảy ra động đất ở kiếp trước.
Ánh sáng xanh từ từ hội tụ lại rồi phóng thẳng vào ấn đường của Thẩm Uyển. Không kịp phản ứng, cô chỉ cảm thấy hai bên thái dương đau nhói dữ dội như thể có một con dao găm đang xoáy sâu trong não mình.