Hứa Tri Nam đã có phòng bị từ trước, lập tức nhanh nhẹn né được bàn tay sắt vô tình ấy.
"Bà ơi, con xin lỗi ạ! Chắc tại hôm qua bị bà đánh một trận đau quá, nên tai con bây giờ có hơi nghễnh ngãng, nghe không rõ nên cứ phải nói to ạ! Nhưng con đây chỉ là bị thương nhẹ ngoài da thôi, còn mẹ con thì bị bà đánh đến suýt sảy thai, giờ vẫn còn đang phải nằm liệt trên giường kia kìa! Triệu đại phu dặn đi dặn lại rồi, bảo bà lần sau phải biết giữ chừng mực, chứ không thì suýt nữa là bà đã đánh mẹ con thành một xác hai mạng rồi đấy!"
Hứa Tri Nam vừa nói vừa tự véo mạnh vào đùi mình, nặn ra vài giọt nước mắt, bắt đầu khóc lóc kêu gào thảm thiết.
Mấy bà thím xung quanh nghe vậy sắc mặt đều trở nên khác lạ. Làm mẹ chồng thì ai chẳng có lúc chì chiết, mắng mỏ con dâu, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không đến nỗi ra tay đánh người đến mức suýt chết như vậy. Bà Vương này, quả thật cũng quá tàn nhẫn rồi, người ta đang mang thai mà cũng xuống tay nặng thế.
Lại nghe Đại Nha nói, đánh đến mức không xuống giường nổi, vậy mà bà Vương còn ra đây lớn tiếng cãi lại. Thế là ánh mắt của mọi người nhìn bà nội đều trở nên không còn thiện cảm như trước nữa.
Bà nội bị mọi người nhìn đến mức cảm thấy khó chịu khắp người. Bà ta nào có chịu được cái kiểu bị người khác nhìn như thế này. Mẹ chồng dạy dỗ con dâu là chuyện thiên kinh địa nghĩa cơ mà! Hơn nữa bà ta rõ ràng chỉ đẩy nhẹ có một cái thôi, làm gì mà yếu ớt đến mức đó! Cả nhà này đúng là cấu kết lại với nhau để ăn vạ bà ta mà! Mà con nhỏ Đại Nha này, sao hôm nay nói năng nghe cứ quái lạ thế nào ấy!
"Chúng mày đừng có nghe con ranh này nói bậy, tao nào có đánh chết mẹ nó, tao chỉ đẩy với đánh nhẹ có một cái thôi! Làm gì có chuyện nghiêm trọng đến thế!"
Ối chà! Mấy bà thím nghe vậy đều lộ vẻ mặt không tin. Tiếng tăm đanh đá, cay nghiệt của bà Vương này, quanh vùng xa gần ai mà chẳng biết!
"Bà Vương à, bà nghe tôi khuyên một câu này, con trai út nhà bà không phải là còn đang đi học để thi cử sao, nếu bà mà thật sự đánh chết con dâu với cháu gái, đến lúc đó sự việc vỡ lở ra làm liên lụy đến thanh danh của nó thì đừng mong nó làm quan được nữa đấy!" Một bà thím tốt bụng lên tiếng khuyên giải.
Bà nội nghe vậy thì giật mình kinh hãi. Còn có chuyện này nữa sao? Không được, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến tiền đồ xán lạn của lão út nhà bà được. Bà ta còn đang ngày đêm trông mong lão út sau này thi đỗ làm quan, tranh được cái cáo mệnh phu nhân vẻ vang cho bà ta kia kìa.
Haizz, nếu để Hứa Tri Nam biết được suy nghĩ thật sự trong lòng bà nội lúc này, chắc chắn nàng sẽ phải thầm cảm thán bà lão này đúng là lòng dạ cao ngất trời, toàn mơ mộng những chuyện hão huyền!
Bà nội vì cái chức quan phu nhân còn chưa thấy đâu trong tương lai của mình, đành tạm thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám gây sự nữa. Nhưng những lời đồn đại về chuyện bà ta đánh con dâu mang thai suýt sảy thì lại càng được có dịp bay xa hơn. Ai bảo bà Ngưu lắm chuyện lại thích thêm dầu vào lửa tình cờ nghe được toàn bộ câu chuyện này cơ chứ.
Trong thôn dạo này nổi lên không ít chuyện bàn tán, nhưng ồn ào nhất chắc chắn vẫn là chuyện bà nội họ Hứa suýt đánh chết người con dâu thứ ba Lý Tiểu Lan đang mang thai và cả đứa cháu gái Hứa Đại Nha còn đang bệnh. Lời đồn ngày càng lan rộng, thậm chí người ta còn thêu dệt rằng hai đứa con trước kia của Lý Tiểu Lan đều là do bị bà nội đánh nên mới sảy thai, thành ra mới khiến chi thứ ba nhà bà ta đến nay vẫn chưa có con trai nối dõi. Chuyện đến tai trưởng thôn, ông cũng phải đích thân tìm đến cửa khuyên bảo bà ta một phen, nhắc nhở bà ta nên biết điều một chút, đừng để trong thôn xảy ra án mạng thương tâm. Bà nội tức đến điên người, vừa về đến nhà liền muốn tìm hai mẹ con nhà nàng để trút giận.
Tiếc thay, một người thì luôn có người con trai mà bà ta hết mực cưng chiều là Hứa Chí Vượng kè kè bên cạnh không rời nửa bước, người còn lại thì sớm đã không biết chạy đi đâu mất tăm. Không có chỗ trút giận, bà nội lại quay sang đánh Hứa Đại Hổ một trận chỉ vì nó lỡ tay làm vỡ một cái bát ăn cơm.
Hứa Đại Hổ từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai mắng nửa lời, chứ đừng nói là bị đánh, liền khóc ré lên không ngừng, nằm lăn ra đất ăn vạ. Bà nội thấy cháu trai cưng khóc thì lại xót ruột, vội vàng bế Đại Hổ lên dỗ dành hồi lâu, còn đặc biệt làm riêng cho nó một cái trứng gà chiên, cục cưng quý tử này mới chịu nín khóc.
Mấy ngày nay, Hứa Tri Nam vẫn như thường lệ mang cơm tối ra đồng cho mọi người. Bà nội vẫn giữ vẻ mặt oán hận nhìn nàng, nhưng không dám nói thêm gì, cũng không dám để nàng có cơ hội lên tiếng, vừa nhận lấy giỏ cơm là lập tức đuổi nàng về ngay.
Hứa Tri Nam ngồi bệt xuống bờ ruộng, nhìn những thửa ruộng khô khốc nứt nẻ trước mặt, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vẫn đang bị mặt trời thiêu đốt. Chẳng hề có lấy một chút dấu hiệu nào của mưa sắp tới.
Những người đang làm việc ngoài đồng cũng bắt đầu lo lắng bàn tán: "Cuộc sống này bao giờ mới hết khổ đây trời ơi, sao mãi chẳng thấy mưa gì cả, trời mà không mưa nữa thì đám hoa màu này chết khô hết mất thôi."
"Ai da, mấy năm nay thu hoạch năm nào cũng kém hơn năm trước. Lão thiên gia thật không cho người ta con đường sống mà!"
"Nước trong các ao đầm đã cạn đi nhiều lắm rồi, trưởng thôn nói phải dùng nước thật dè sẻn thôi, không thì hoa màu chết hết, người cũng chết khát mất!"
Đúng lúc này, trên con đường nhỏ đầu thôn, trưởng thôn và một tốp nha dịch tay cầm chiêng trống đang đi tới. Tiếng chiêng trống vang lên, những người đang làm ngoài ruộng, kể cả những người đang ngồi ăn cơm dở, đều vội vàng cầm bát tụ tập lại xem có chuyện gì.