Loạn Thế Nông Nữ: Mô Phỏng Cầu Sinh

Chương 3.3: Mẫu thân mang thai

Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm xong, Hứa Chí Vượng nhớ lời dặn của đại phu, liền lên tiếng đề nghị để Lý thị ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai. Bà nội tất nhiên là không chịu, nhưng Hứa Tri Nam liền nhanh nhảu nói xen vào, phân tích chuyện nếu chẳng may bị sảy thai thì sẽ tốn kém bao nhiêu tiền bạc thuốc thang, rồi sau đó dưỡng lại thân thể cho mẫu thân lại tốn thêm bao nhiêu tiền bạc nữa.

Bà nội nghe đến tiền bạc thì đầu óc đau nhức, đành phải miễn cưỡng đồng ý. Nhưng bà ta vẫn chưa cam lòng, lại muốn bắt Hứa Đại Nha phải xuống ruộng làm việc thay mẹ. Lần này đến cả Hứa Chí Vượng cũng phải biến sắc. Hứa Tri Nam thấy vậy liền tiếp tục kể lể chuyện lần trước mình bị ốm nặng suýt chết thế nào, nếu không phải nhờ vận may lớn mới sống sót được, thì giờ này chắc chắn đã biến thành cô hồn dã quỷ quay về đòi nợ bà nội rồi.

Con ranh thối tha này dám nói gở! Bà nội nghe mà giật nảy mình, vội bắt nàng "Phỉ phỉ phỉ" mấy tiếng để xua điềm xấu, bảo nàng ngậm cái miệng quạ đen lại. Sau đó, bà ta cũng không dám nhắc gì đến chuyện bắt Đại Nha phải theo người lớn xuống ruộng làm việc nữa. Chờ bà nội và những người khác lục tục kéo nhau ra đồng, trong nhà chỉ còn lại Hứa Tri Nam và mẫu thân nàng, cùng mấy đứa trẻ con khác trong nhà.

Hứa Tri Nam đổ sọt quả mây chua mà nàng hái hôm trước ra, gọi Nhị Nha phụ giúp mình rửa sạch sẽ, sau đó cẩn thận mang ra sân phơi nắng. Nàng định bụng xem thử thứ quả dại này có thể bán được chút tiền nào không. Nếu không bán được thì ít nhất cũng có thể dùng để làm mứt quả ăn dần cũng tốt.

Buổi trưa, mẫu thân nàng nấu cơm xong, gọi mấy đứa cháu họ trong nhà ra ăn cơm. Hứa Tri Nam thấy sắc mặt mẫu thân còn yếu, trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng có chút thương cảm, liền bảo mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, để nàng mang cơm trưa ra đồng cho mọi người.

Nàng quảy chiếc giỏ cơm đi ra đồng, từ xa đã thấy bóng dáng bà nội đang làm việc một cách uể oải ngoài đó.

Đến gần hơn một chút thì nghe rõ tiếng bà nội đang lớn tiếng kể lể về nhà các nàng với mấy bà thím đang làm ruộng gần đó.

"Hừ, cái nhà lão tam nhà tôi ấy à, đúng là bất hiếu lắm! Tôi già từng này tuổi đầu rồi mà còn bắt tôi phải ra đồng làm lụng vất vả, thật là khổ cái thân già này quá đi! Ăn khổ chịu cực cả một đời người, đến lúc già rồi cũng chẳng được hưởng lấy một ngày phúc. Còn con dâu ba nhà tôi ấy, mới có thai được mấy bữa đã làm mình làm mẩy đòi ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai! Các người nói xem, trên đời này có nhà ai lại có thứ con dâu như thế không cơ chứ? Nhớ năm đó tôi mang thai thằng ba nhà tôi, sắp đến ngày lâm bồn rồi mà vẫn còn phải ra đồng làm việc quần quật kia kìa!"

Bà nội vừa nói vừa vỗ đùi bôm bốp, ra vẻ mình là người khổ sở, đáng thương lắm.

"Bà chị à, con dâu chị thật sự lại mang thai nữa à? Hình như nhà lão tam nhà chị vẫn chưa có con trai nối dõi phải không nhỉ, lần này cầu trời đừng lại đẻ ra một nha đầu tốn của nữa đấy." Bà Ngưu, người đàn bà nổi tiếng lắm chuyện nhất thôn, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội bàn tán mấy chuyện nhà người khác như thế này.

"Tôi thấy cái con Lý thị ấy chỉ có số đẻ con gái thôi! Hồi đó chẳng hiểu sao tôi lại đồng ý để con trai tôi cưới nó về cơ chứ!"

"Chậc chậc chậc, bà chị ơi, sao tôi nghe nói hồi trước chẳng phải là do chị nghe phong thanh rằng mấy chị em gái nhà họ Lý ai cũng sinh được mấy đứa con trai nên mới sốt sắng tìm đến hỏi cưới cho lão tam nhà chị sao!" Bà Ngưu lắc đầu tỏ vẻ thông thạo, chuyện lớn chuyện nhỏ trong thôn này làm gì có chuyện gì mà bà ta không biết tường tận.

Trước kia, người con trai thứ ba nhà bà nội mãi không tìm được vợ, phần lớn là do bà nội đưa ra số tiền thách cưới quá thấp. Còn vì sao cuối cùng lại cưới được Lý Tiểu Lan ư? Chuyện đó nói ra cũng dài dòng. Nhà mẹ đẻ của Lý Tiểu Lan rất nghèo, bà có năm người chị gái và một cậu em trai út. Lý Tiểu Lan là con gái thứ hai trong nhà, vì nhà nghèo nên vẫn luôn chưa được gả đi mà phải ở nhà làm lụng, hầu hạ cả già lẫn trẻ.

Mấy người con gái khác trong nhà lần lượt được gả đi hết, chỉ còn lại mình nàng. Cha mẹ nàng thấy Lý Tiểu Lan làm việc nhanh nhẹn, tháo vát, nên cố sống cố chết giữ nàng lại nhà thêm ít lâu để đỡ đần công việc, kết quả là thiếu chút nữa thì khiến nàng thành gái lỡ thì, không gả đi đâu được. Mãi cho đến lúc đứa con trai út trong nhà đến tuổi phải cưới vợ, mà nhà lại không có đủ tiền lo liệu, họ mới đành đem Lý thị gả cho lão tam nhà họ Hứa. Hồi đó, chuyện tiền thách cưới thấp đến mức nực cười này còn trở thành trò cười cho cả làng trên xóm dưới.

Ngày về nhà chồng, Lý Tiểu Lan chỉ mang theo đúng một cái tay nải rách rưới đựng vài bộ quần áo cũ. Cũng chính vì thế mà bà nội đối với người con dâu này lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, chẳng mấy khi tỏ ra hòa nhã.

"Haiz, ai mà ngờ được nhà họ Lý lại sinh ra một con gà mái không biết đẻ trứng vàng như thế chứ!" Bà nội xua tay, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Đã đến ngay gần đó, Hứa Tri Nam nghiến chặt răng nén giận, khẽ vỗ nhẹ vào vai bà nội, rồi cất giọng gọi lớn.

"Bà ơi! Con mang cơm đến cho mọi người đây ạ!"

Tiếng gọi bất ngờ vang lên làm bà nội đang say sưa buôn chuyện giật nảy mình. Quay đầu lại thấy là đứa cháu gái Đại Nha, bà ta lúc này mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

"Con ranh chết tiệt kia, đi đường sao không gây ra tiếng động gì thế hả, làm người ta sợ chết khϊếp!" Bà nội vừa nói vừa giơ tay lên định đánh nàng.