Loạn Thế Nông Nữ: Mô Phỏng Cầu Sinh

Chương 2.2: Lần đầu tiên mô phỏng

Hứa Tri Nam nằm trong lòng mẹ, nghe vậy mà thấy bất bình thay cho mẫu thân. Rõ ràng nhà Đại bá phụ, nhà Nhị thúc chẳng có đứa trẻ nào phải ra đồng làm việc cả, chỉ có mình nàng là bị ép buộc. Đã ốm đau đến thế này mà bà nội còn nhẫn tâm không cho mời đại phu. Bà nội nghe Lý thị nói vậy thì trợn mắt quát lên: "Phản rồi! Nhà cái thằng ba chúng mày hôm nay dám cãi lời tao hả? Tao nói con Đại Nha hôm nay phải xuống ruộng!"

Lý thị sợ hãi co rúm người lại, chút dũng khí ít ỏi vừa mới gom góp được đã lập tức tan biến sạch. Thấy tình thế không ổn, Hứa Tri Nam bèn làm bộ lảo đảo thêm vài cái, mắt nhắm nghiền rồi ngã vật vào lòng mẹ, giả vờ bất tỉnh. "Đại Nha!" Lý thị hoảng hốt kêu lên, vội ôm chặt con vào phòng, vừa cố nén nước mắt vừa quay ra tiếp tục van xin bà nội: "Mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ thương tình cho con xin ít tiền mời Triệu đại phu trong thôn qua xem cho nó một chút thôi ạ!"

Bà nội trừng mắt, giọng the thé chua ngoa: "Tiền đâu ra mà mời với xem! Cái đồ sao chổi ấy chết đi cho rảnh nợ, cứ để nó ở yên trong nhà là được rồi, xem xét cái gì mà xem xét, chắc lại bày trò giả vờ đau ốm chứ gì!" Lý thị tủi thân, chỉ biết ôm con mà khóc nấc lên, bị bà nội quát mắng thêm mấy tiếng rồi lạnh lùng xua đi làm việc. Giọt nước mắt nóng hổi của mẹ rơi xuống má nàng, khiến tim nàng nhói đau.

Đến trưa, bà nội quả nhiên cố tình không gọi nàng ra ăn cơm. Cơn đói cồn cào không chịu nổi, nàng đành phải liều mình lẻn ra ổ gà phía sau nhà, trộm lấy một quả trứng gà vừa đẻ còn ấm nóng, luộc vội ăn tạm cho đỡ đói. Đến bữa cơm tối, bà nội lại đem chuyện này ra mách tội với Hứa Chí Vượng, nhưng phụ thân nàng cũng chỉ biết cúi đầu lầm lũi ăn cơm, chẳng hé răng đáp lại nửa lời. Ông vốn vẫn luôn áy náy chuyện nữ nhi lớn bị ngã trên núi mà trong nhà không chịu bỏ tiền mua thang thuốc, giờ chỉ biết tự hận mình bất tài vô dụng, nào dám lên tiếng cãi lời mẹ già. Mấy người thúc phụ, thẩm thẩm khác thì chỉ mải tranh nhau gắp mấy miếng thịt ít ỏi trên bàn, chẳng ai buồn để tâm đến lời bà nội đang kể lể. Bà ta thấy không ai hưởng ứng, tức tối nhìn mâm cơm đã sớm trống trơn, chỉ đành ôm ngực hậm hực bỏ về phòng.

Hứa Tri Nam cầm nửa cái bánh ngô nguội lạnh ngồi ở bậc cửa, lặng lẽ quan sát phản ứng của phụ thân mà thầm gật gù. Xem ra ông cũng chưa đến nỗi ngu hiếu mù quáng. Vậy thì tại sao trong lần mô phỏng trước, ông lại cam chịu đi lính thay cho nhà Đại bá phụ? Đêm đó, nàng vừa xoa cái bụng đói meo lép kẹp, vừa hạ quyết tâm sáng mai nhất định phải lên núi tìm thêm rau dại, cũng là để thử nghiệm xem kỹ năng thu thập vừa nhận được có hiệu quả ra sao.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau.

Gà trống trong thôn còn chưa kịp cất tiếng gáy đầu tiên, Hứa Tri Nam đã nhẹ nhàng trở dậy. Nàng khẽ khàng vén tấm chăn ẩm mốc rách nát, cố gắng hết sức không làm kinh động đến muội muội Nhị Nha còn đang say ngủ bên cạnh, rồi rón rén lẻn ra khỏi cửa. Rửa mặt qua loa bằng nước giếng lạnh cho tỉnh táo, nàng lại lẻn ra chuồng gà phía sau, mò lấy một quả trứng còn ấm nóng, cẩn thận giắt thêm nửa cái bánh ngô còn lại từ tối qua vào trong ngực áo, rồi đeo chiếc sọt tre nhỏ lên lưng, lặng lẽ đi về phía ngọn núi sau thôn đang chìm trong màn sương sớm.

Nhờ có kỹ năng thu thập mới nhận được, trong đầu nàng mơ hồ hiện lên thông tin về những nơi có thể tìm thấy thực vật ăn được. Men theo con đường mòn dưới chân núi, quả nhiên gần một bờ suối nhỏ róc rách, nàng phát hiện ra cả một bụi củ mài hoang khá lớn. Nhựa củ mài dính vào tay làm da thịt nàng ngứa ngáy râm ran khó chịu, nhưng trong lòng nàng lại tràn đầy vui sướиɠ.

Nàng hăng hái dùng một mảnh đá sắc đào bới, chỉ chưa đầy một canh giờ đã thu hoạch được gần đầy cả sọt củ mài, mà xem chừng dưới lớp đất kia vẫn còn nhiều lắm. Cố gắng ghi nhớ kỹ vị trí này, nàng mới khó nhọc cõng sọt tre nặng trĩu trên lưng quay về. Sức lực yếu ớt khiến tấm thân nhỏ gầy của nàng lảo đảo, suýt mấy lần ngã dúi dụi xuống đất.

Đi được một đoạn đường, chợt nghe thấy tiếng xào xạc trong bụi cỏ ven đường, nàng giật mình, vội giơ cái liềm nhỏ dùng để cắt cỏ lên phòng thủ, căng thẳng nhìn quanh. Thì ra là một con thỏ rừng béo mập! Nàng mừng rỡ như bắt được vàng, theo bản năng ném mạnh cái liềm về phía con thỏ, nhưng tiếc là kỹ năng ném của nàng quá tệ, cái liềm bay chệch hướng, con thỏ hoảng sợ vội vàng chạy biến vào sâu trong rừng.

Nàng tiếc rẻ nhìn theo, thầm than mình chẳng biết chút gì về săn bắt cả, đành tìm đến một cái hang đá nhỏ, kín đáo mà nàng từng tình cờ phát hiện trước đây, cẩn thận giấu sọt củ mài vào sâu bên trong, tránh mang về nhà lại bị người khác trông thấy mà chiếm mất.

Tìm một chỗ khuất gió, nàng vụng về nhóm một đống lửa nhỏ, nướng thử hai củ mài và quả trứng gà vừa trộm được. Lần đầu nhóm lửa lại không có kinh nghiệm canh chừng, nên củ mài bị nướng chỗ còn sống sượng, chỗ lại cháy khét lẹt, ăn vừa nhạt nhẽo vừa có vị hăng hăng khó chịu. Nhưng vì cơn đói hành hạ đã lâu, nàng vẫn ăn ngấu nghiến không còn một mẩu.

Ăn xong, nàng cẩn thận dùng đất cát dập tắt hoàn toàn đống lửa, ăn nốt quả trứng gà đã chín và nửa cái bánh ngô mang theo, rồi lại tiếp tục đi tìm xem còn thứ gì có thể ăn được nữa không.

Lần này, may mắn thay, nàng phát hiện một bụi quả mây dại đang mùa sai trĩu quả. Nếm thử một quả, vị chua của nó khiến nàng phải nhăn cả mặt lại. Nàng lờ mờ nhớ ra thứ quả này hình như cũng có giá trị dược liệu nhất định, nhưng ở thời cổ đại lạc hậu này, chưa chắc đã có thể bán được tiền. Nghĩ vậy, nàng vẫn quyết định hái đầy một vạt áo, tiện tay cắt thêm ít cỏ lợn bỏ vào sọt cho có lệ, rồi mới cõng chiếc sọt đã nhẹ hơn nhiều quay về nhà.