Là Nữ Phản Diện Ốm Yếu Độc Ác Nhưng Lại Bị Nam Phụ Chó Điên Tù Cấm

Thế giới 1 - Chương 5: Quyền thần máu lạnh độc ác nữ giả nam trang x Hoàng tử thất sủng điên loạn bị nhốt trong lãnh cung

“À…”

Vân Tư Dao nhấp một ngụm trà, giọng thản nhiên lạnh lẽo, hờ hững lẩm bẩm: “Khó rồi đây.”

Yến Cảnh Sâm khép cửa phòng lại, ánh mắt lướt qua thiếu nữ đang ngẩn người ngồi trên ghế.

Lông mày nàng hơi nhíu, da trắng má hồng, gương mặt thoáng nhìn tựa tiên nga, nhưng lòng dạ lại rắn rết hiểm độc.

Yến Cảnh Sâm âm thầm cười lạnh trong lòng.

Đám thái giám đi trước một bước, còn không quên quay đầu nhổ cho hắn một bãi nước bọt, giọng the thé mỉa mai: “Coi như ngươi số chó vận đỏ, Vân đại nhân là vàng ngọc quý giá, đâu đến lượt thứ hạ tiện như ngươi hầu hạ!”

Yến Cảnh Sâm cúi đầu, thái độ cung kính, không dám cãi lại nửa lời. Ngoài hành lang, từng cánh hoa nghênh xuân bị gió thổi nghiêng ngả.

Vân Tư Dao bị hơi nóng trong phòng đánh thức, lò sưởi dưới đất đốt suốt đêm, nàng vừa dậy liền ho khẽ hai tiếng, sắc mặt trắng bệch ửng hồng.

Thân thể này đúng là tệ hại không chịu nổi, ba bước là thở dốc, gió thổi qua liền ngứa cổ ho khan, hai ngày nay đều nằm lì trong phòng không bước ra ngoài.

Vân Tư Dao phải dạy dỗ Thái tử trong chuyện học hành, lại vì thể trạng yếu ớt nên được Hoàng đế ban ân, cho phép ở lại trong cung.

Đặc ân như thế, từ xưa tới nay chưa từng có ai, cũng đủ để thấy gia tộc họ Vân đang được sủng ái cỡ nào.

“Vân đại nhân, ngài tỉnh rồi ạ?”

Cung nữ bưng thuốc bổ tới, dè dặt gõ cửa.

Vân Tư Dao khoác một chiếc áo bào trắng thêu chỉ bạc, ngoài khoác thêm áo lông chồn quý giá, quấn mình kín mít.

“Vào đi.”

Cung nữ nối đuôi nhau bước vào, cung kính đỡ nàng rửa mặt chải đầu.

“Đại nhân, sáng nay Thái tử điện hạ còn hỏi đến ngài đấy ạ.”

Một cung nữ lên tiếng: “Nghe nói ngài bị bệnh, ngài ấy còn đặc biệt gửi tới ít nhung hươu và nhân sâm lát.”

Thường ngày mỗi khi cáo bệnh, Vân Tư Dao đều sai người bẩm báo với Thái tử, nhưng hai hôm nay không gửi lời, nên Thái tử mới hỏi han mấy lần.

Ngài ấy vốn nổi tiếng ôn hòa lễ độ, lòng dạ rộng lượng, cả triều văn võ đều không tiếc lời khen ngợi.

Vân Tư Dao uống hết thuốc, trong lòng thầm nghĩ rằng hắn quả nhiên là nam chính, từ dung mạo, gia thế, năng lực hay tính tình đều hoàn hảo, chẳng có chỗ nào để chê.

Nàng vừa định mở miệng, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng quát lanh lảnh: “Đồ chó chết!”

Công chúa Yến Dương tay cầm roi da, đang quất tới tấp lên một nam tử đang bò dưới đất, vừa khóc vừa kêu thảm thiết.

“Đây là quà sinh thần ta chuẩn bị cho Tư Dao! Vậy mà ngươi cũng dám làm vỡ? Ngươi lấy gì đền?!”

“Tha mạng! Công chúa tha mạng! Đừng đánh nữa! Đừng mà công chúa!”

Nam tử mặc áo sa bào tơ gấm màu lam đen, giữa mùa đông mà y phục mỏng manh, từng động tác đều mang theo vài phần phong tình uốn éo, bị đánh đến tru tréo không ngừng.

“Dừng tay! Công chúa! A!”

Nam tử bị đánh đến mức ôm đầu bỏ chạy, chạy một mạch về phía cung điện Tử Vân nơi Vân Tư Dao đang nghỉ ngơi.