Lúc này, Vân Tư Dao mới nghiêm túc đánh giá thiếu niên đang quỳ dưới chân mình.
Áo vải thô sẫm màu, dáng người mảnh khảnh, nhưng ngũ quan vô cùng tuấn tú.
Tóc buộc bằng một dải vải đơn giản, đầu cúi thấp, tay nâng chân nàng lên cẩn thận xoa bóp kỹ lưỡng.
“Nước nguội rồi, ngài có cần ta đi thay ấm khác không?”
Thiếu niên ngước lên nhìn nàng, trong đáy mắt là màu đen thẳm lạnh lùng, nhưng miệng lại nở một nụ cười.
Khiến người ta bỗng rợn cả sống lưng.
Chậu đồng đã nguội lạnh, bọn thái giám bên cạnh nhanh chóng sai người mang nước nóng tới.
Bàn tay xương xẩu của Yến Cảnh Sâm đặt lên mu bàn chân nàng, ra sức khống chế lực mạnh.
Không biết là ảo giác hay linh cảm, Vân Tư Dao luôn cảm thấy chỉ cần hắn muốn, sẽ lập tức bóp gãy từng ngón chân nàng ngay tại chỗ.
Nàng bất chợt rụt chân lại, nước nóng từ làn da trắng nõn rơi lộp bộp xuống sàn.
Yến Cảnh Sâm ngẩng đầu, đôi mắt tối sâu nhìn nàng: “Vân đại nhân?”
“Không cần thay nước. Hôm nay ta mệt rồi, muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Vân Tư Dao dời ánh mắt.
“Các ngươi, lui hết đi.”
Bọn thái giám thoáng sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
Sao thế?
Vân đại nhân không phải ngày nào cũng phải xoa bóp nửa canh giờ mới chịu nghỉ sao, hôm nay mới xoa được một lúc đã đuổi người?
Vân Tư Dao lạnh giọng: “Không nghe thấy ta nói gì sao?”
Bọn thái giám lạnh cả sống lưng, nhớ tới tính tình khó lường của nàng, vội vàng cúi đầu lui xuống: “Dạ!”
Yến Cảnh Sâm liếc nàng một cái, cau mày, khập khiễng rời khỏi phòng.
Vân Tư Dao nhìn nước rửa chân dưới đất, trầm ngâm.
Bây giờ mới bắt đầu lấy lòng hắn thì có còn kịp không?
Hệ thống ân cần động viên:【Người xưa từng nói rằng trên đời không có việc gì là khó, chỉ sợ lòng không bền.】
Vân Tư Dao: “Câm miệng.”
Nguyên chủ ngày trước hay làm nhục Yến Cảnh Sâm, đơn giản vì hắn có khuôn mặt giống Thái tử.
Dù là anh em khác mẹ, nhưng trong số các hoàng tử, hắn lại là người giống Thái tử nhất.
Năm đầu nhập cung, nàng đã trúng tiếng sét ái tình với vị Thái tử dịu dàng nho nhã kia.
Trước mặt Thái tử, nàng giấu đi hết sự hung hăng ngang ngược, cam nguyện làm thanh đao sắc bén nhất trong tay y, quét sạch mọi chướng ngại.
Chỉ tiếc, Thái tử là nam chính, bên cạnh đã có nữ chính của riêng mình, không đến lượt nữ phụ pháo hôi như nàng chen chân vào.
Không chiếm được trái tim Thái tử, nàng liền chuyển mục tiêu sang Yến Cảnh Sâm, cũng chính là đứa con bị ruồng bỏ trong lãnh cung, so với các hoàng tử khác thì dễ nắm bắt hơn nhiều.
Nàng hết lần này tới lần khác chủ động tiếp cận, lấy nhan sắc làm mồi nhử, nhưng lần nào cũng bị hắn lạnh nhạt từ chối.
Yến Cảnh Sâm đối xử với nàng lạnh như băng, đừng nói phản ứng, đến cả một biểu cảm dư thừa cũng không cho.
Nàng tức giận, liền trút hết sự cuồng nộ lên người hắn, giày vò, đày đoạ hắn không những một hai lần.
Ai ngờ, chính tay nàng lại tự đào hố chôn mình.
Sau khi hắn đăng cơ, người đầu tiên bị xử chém đương nhiên chính là nàng.
Vân Tư Dao nâng chén trà trên bàn, nhớ lại ánh mắt ban nãy hắn nhìn mình.
Dưới lớp ngụy trang ngoan hiền, là một đôi mắt lạnh như băng giá.
Giống như loài sói vậy, hung tàn, máu lạnh, dù bị dồn ép đến chân tường, cũng không bao giờ chịu cúi đầu khuất phục.