Khi bước vào nhà, Trình Kinh Úy đã ở đó.
Người đàn ông mặc một bộ đồ ở nhà, ngồi bên bàn bếp giữa phòng, tóc vừa gội còn ướt vài lọn rũ xuống trán che đi phần nào vẻ lạnh lùng thường ngày. Trước mặt anh là laptop và một xấp tài liệu, tay trái cầm cốc cà phê.
Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu lên:
“Về rồi à.”
“Dạ, chào chú.”
Giang Trĩ Nhĩ đáp, đứng ở cửa đổi giày.
Những giọt nước mưa từ tóc nhỏ xuống sàn, kêu “tách tách” rất khẽ. Cô vội ngồi xổm xuống định lau. Chưa kịp lấy khăn giấy, dì Sở đã cầm giẻ lau bước tới:
“Để đấy, con cứ nghỉ đi để dì làm cho.”
“Trời mưa to thế sao không cầm ô?” Trình Kinh Úy hỏi.
“Anh Gia Dao không có ô trong xe.” Giang Trĩ Nhĩ nói.
“Không sao đâu, chỉ vài bước thôi mà.”
Cô gái nhỏ hiếm khi được đi chơi, dầm mưa một chút cũng chẳng sao. Với trẻ con, gặp mưa đôi khi còn là niềm vui. Trình Kinh Úy không nói thêm gì.
“Vui không?”
Giang Trĩ Nhĩ khẽ cười, mắt sáng lên:
“Dạ, vui lắm.”
Rồi cô cẩn thận lấy từ trong lòng ra bộ vest, vừa sợ ôm lỏng sẽ bị mưa ướt, vừa sợ ôm chặt lại làm nhăn vải.
“Chú.”
Cô đưa bộ đồ tới.
“Đây là bộ vest lần trước chú cho em mượn để che mưa. Em nhờ anh Gia Dao đem đi giặt, chú xem còn mặc được không?”
Trình Kinh Úy chưa nói mặc được hay không, cũng chẳng buồn nhìn kỹ. Anh nhận lấy rồi tiện tay vắt lên lưng ghế. Anh thờ ơ:
“Suýt nữa quên mất bộ đồ này.”
Tâm tư thiếu nữ thường đi kèm với sự nhạy cảm và chút chua xót. Giang Trĩ Nhĩ biết với một người như Trình Kinh Úy, một bộ vest thủ công cao cấp chẳng đáng để tâm. Nhưng lúc này, ánh mắt cô vẫn không kìm được dính chặt vào bộ đồ bị anh vắt qua loa trên ghế. Khoảng cách tuổi tác thể hiện ở mọi mặt.
Cô cố gắng hết sức để chăm chút, bảo vệ bộ vest cẩn thận. Nhưng trong mắt anh, nó chỉ là một món đồ bình thường trong tủ quần áo, chẳng có gì đặc biệt.
Giống như trái tim chân thành của cô, với người đàn ông hơn cô mười một tuổi, có lẽ cũng ngây ngô và buồn cười đến mức không đáng nhắc tới.
Trình Kinh Úy vỗ nhẹ đầu cô:
“Đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm.”
“Dạ.”
Tới cửa phòng ngủ, Trình Kinh Úy gọi giật lại:
“Trĩ Nhĩ.”
“Dạ?”
Trình Kinh Úy nhớ tới bức thư mời vừa nhận được:
“Ngày mốt em rảnh không?”
Ngày mốt là cuối tuần:
“Dạ, rảnh ạ.”
Anh nhấp một ngụm cà phê, hỏi:
“Chú dẫn em đi chơi nhé?”
Thư mời do hội doanh nhân Nam Tích gửi tới, mời không ít người giàu có trong vùng. Công ty Trình thị là một trong những công ty lớn nhất, tất nhiên không thể vắng mặt.
Năm trước, Trình Hoài Tiền – anh trai Trình Kinh Úy đã tham gia nhiều lần. Nhưng đây là năm đầu tiên Trình Kinh Úy chính thức về nước, bữa tiệc này cũng là một cơ hội tốt để mở rộng quan hệ.
Năm nay, tiệc được tổ chức trên một con tàu du lịch, chủ đề ra khơi. Tự cung tự cấp, bữa trưa là hải sản tươi sống vừa đánh bắt từ biển lên.
Trước đây, dù Giang Quế – bác trai cô không thường xuyên đưa Giang Trĩ Nhĩ đi dự tiệc, cô cũng từng tham gia vài lần. Nhưng lần này, độ xa hoa của con tàu vượt xa tưởng tượng của cô.
Trên mặt biển xanh thẳm, những chiếc du thuyền đậu chen chúc, sát nhau kín cả một vùng. Nổi bật nhất là con tàu khổng lồ trắng tinh, sáu tầng trên mặt đất, hai tầng dưới lòng đất.
Hôm nay thời tiết đẹp, gió biển ấm áp dịu dàng, sóng nước lấp lánh.
Lên boong tàu, từ khoang thuyền sang trọng đến khu giải trí và nghỉ ngơi đầy đủ tiện nghi, mọi thứ đều có. Phòng tiệc lộng lẫy, ánh vàng rực rỡ, nhân viên mặc đồng phục bưng rượu sâm panh len lỏi giữa đám đông, trên sân khấu là một ban nhạc đang biểu diễn.
Trình Kinh Úy vừa bước lên tàu đã bị mọi người vây quanh.
Ai nấy đều cúi chào, người thì nâng ly, người thì khen ngợi. Anh đứng giữa đám đông, dáng người thẳng tắp, vững như núi, lịch sự vừa đủ nhưng vẫn toát ra khí thế không thể xem thường.
Rõ ràng là người trẻ nhất nhưng vị thế cao thấp chỉ cần nhìn qua là thấy.
Trình Gia Dao cũng có mặt, lúc này đang xem đầu bếp cắt cá ngừ vây xanh ngay tại chỗ.
Đầu bếp cắt hai miếng sashimi phần bụng lớn. Thịt mềm tươi, béo ngậy, tan ngay trong miệng – là phần đáng thưởng thức nhất của con cá ngừ 300 cân này.
Trình Gia Dao gắp một miếng bỏ vào miệng, thấy Giang Trĩ Nhĩ đang ngó nghiêng tìm chú trong đám đông.
Anh ta đặt đĩa trước mặt cô:
“Đừng tìm nữa, chú vừa xuất hiện đã như dê vào miệng cọp, chắc chắn không thoát ra được đâu.”
“…”
Giang Trĩ Nhĩ thầm nghĩ ngữ văn của anh ta chắc chắn tệ lắm.
Trên tàu du lịch, mọi thứ với cô đều rất mới lạ. Cô bước ra boong tàu, ngắm những con cá tôm vừa được vớt lên, đây toàn là thứ cô chưa từng thấy.
Cô xem từng loại một. Thấy cô gái nhỏ tò mò, thủy thủ cười, chủ động giới thiệu: nào cua, nào ốc, nào cá đủ màu sắc sặc sỡ.
Cô ngồi xổm bên lưới đánh cá, bất ngờ nghe được tiếng nói phía sau:
“Trĩ Nhĩ, hôm nay cháu cũng tới à.”
Cô quay lại, thấy bác trai.
Không chỉ vậy, bên cạnh Giang Quế còn có một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi.