Nhiệt Triều Thanh Xuân

Chương 13: Nâng Niu

Tâm trạng cô cũng như ngồi tàu lượn siêu tốc. Giây trước còn rung động vì lời nói dịu dàng của anh - đời em có thể là công viên trò chơi, giây sau đã bị chua xót bao phủ.

Đến câu lạc bộ đua xe ở chân núi. Nửa đường trời đổ mưa, mưa phùn mịt mù, càng gần chân núi càng to.

“Mưa lớn thế này còn đua xe được không?” Giang Trĩ Nhĩ hỏi.

Trình Gia Dao phanh gấp dừng xe trước cửa câu lạc bộ:

“Mưa to đua xe ở núi mới thú vị, xuống xe.”

Trong câu lạc bộ đông người. Khi hai người bước vào, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.

“Ồ, anh Dao, bạn gái à?”

“Đây là em gái anh.”

“Woa, em gái, yêu chiều em thế này luôn.”

“Em ruột.”

“Bố mày càng già càng khỏe lại đẻ thêm một đứa nữa à?”

Đám này quen miệng ba hoa, Trình Gia Dao lười giải thích. Thay xong đồ đua xe, cậu ta nhìn Giang Trĩ Nhĩ:

“Ngồi đây một lát, anh vào đường đua trong nhà khởi động vài vòng, tí nữa dẫn em chạy đường núi.”

Giang Trĩ Nhĩ gật đầu. Môi trường hoàn toàn mới, cô rụt rè ngồi yên một bên. Đám công tử ở câu lạc bộ này ngày thường chơi bời khắp nơi, thấy nhiều cô nàng xinh đẹp sắc sảo nhưng kiểu như cô thì lần đầu gặp.

Cô gái nhỏ không trang điểm, để mặt mộc mà vẫn đẹp đến mức không rời mắt được. Ánh đèn chiếu lên vài giọt mưa trên má cô, da trắng mịn như phủ một lớp nước, lông mày thanh tú, mắt trong veo sâu thẳm, lông mi đen dài mượt mà, tựa như Bồ Tát nhỏ.

“Em gái.”

Một người lên tiếng. Giang Trĩ Nhĩ nhìn thiếu niên trước mặt, lễ phép:

“Sao vậy anh?”Cậu ta không nhịn được cười.

Mọi người xung quanh cũng cười theo:

“Em gái, ‘anh’ không gọi bừa thế được. Nhìn nó cười như thằng khùng kìa.”

Thiếu niên mắng “cút”, ngồi xuống cạnh cô, bắt chuyện:

“Em mấy tuổi?”

“Mười sáu.”

“Em mười sáu thật à?”

Cậu ta cúi mắt nhìn. Cô gái nhỏ mảnh mai, non nớt, trông như chưa lớn hẳn không có vẻ lọc lõi như đám họ, ngây thơ thật sự.

“Ừ.”

“Trình Gia Dao đúng là đồ súc sinh!”

“Em thật sự không phải bạn gái anh ấy.”

“Thế em có bạn trai chưa?”

Giang Trĩ Nhĩ chưa kịp đáp, đám xung quanh lại ồn ào:

“Ồ, đây là em gái anh Dao mang đến, mày hỏi thế là có ý gì đấy?”

Chưa dứt lời, Trình Gia Dao từ đường đua trong nhà bước ra, vừa đi vừa nói:

“Dù có ý định gì thì anh khuyên mày nên nuốt lại đi.”

Tiếng ồn ào càng rôm rả. Trêu cậu ta vừa bảo là em gái, giờ lại bảo vệ chặt thế. Cậu ta vặn nắp chai nước, uống một ngụm, thong thả đóng lại:

“Đây là người nhà chú anh.”

Mọi người ngẩn ra, rồi nhìn kỹ dáng vẻ cô. Hiểu ra là ai, như kỳ tích, tiếng trêu chọc lập tức im bặt như gặp phải thú dữ.

Bên ngoài mưa càng lớn, Trình Gia Dao lấy cho Giang Trĩ Nhĩ một bộ đồ đua xe và mũ bảo hộ, dẫn cô đi đua đường núi. Mưa to như trút, gió cuốn hạt mưa đập rầm rầm xuống, nước chảy thành dòng trên con đường núi hẹp.

Đây có lẽ là chuyện nổi loạn nhất Giang Trĩ Nhĩ từng làm từ nhỏ đến giờ. Trong đêm mưa lớn, đua xe mui trần trong đường núi.

Trình Gia Dao đạp ga, động cơ gầm vang tận trời.

“Sợ không?” Cậu ta hỏi.

Giang Trĩ Nhĩ lắc đầu. Giây sau, xe như mũi tên lao đi, đâm thẳng vào cơn mưa gào thét. Hạt mưa lập tức bám đầy mặt nạ bảo hộ. Lúc đầu, cô bị lực giật nhắm chặt mắt nhưng đã nhanh chóng thích nghi, mở mắt ra, nhìn xe đua băng qua con đường núi gập ghềnh.

Cô lặng lẽ nín thở. Giữa mưa gió điên cuồng, giữa tiếng tim đập thình thịch, đầu cô bỗng hiện lên ngày tang lễ, Trình Kinh Úy cầm ô đen chậm rãi bước đến, che mưa gió cho cô.

Cũng ngay khoảnh khắc này, giữa tiếng động cơ chói tai, cô cuối cùng thừa nhận trái tim mình – thứ có lẽ mãi chẳng thấy ánh sáng.

Cô yêu Trình Kinh Úy, người lớn hơn cô mười một tuổi.

Dù bộ đồ đua xe không bị thấm nước nhưng cơ thể vẫn không tránh khỏi việc bị ướt. Trình Gia Dao nhìn cô đầy ngưỡng mộ:

“Em gan thật đấy, trông không sợ chút nào. Không ngờ luôn.”

Vào đêm nhiệt độ trong núi càng thấp.

Trình Gia Dao chào bạn bè đưa Giang Trĩ Nhĩ về trước. Nếu để cô bị cảm chú chắc chắn không tha cho cậu ta.

Giang Trĩ Nhĩ ngồi trong xe, lấy khăn giấy lau tóc ướt. Trình Gia Dao dặn:

“Nếu chú hỏi, em tuyệt đối đừng nói anh dẫn em chạy đường núi nhé.”

Cô gật đầu: “Vâng.”

Đợi đèn xanh, Trình Gia Dao nghiêng đầu, nhìn sườn mặt tinh tế của cô gái nhỏ. Đèn đỏ trong đêm mưa chiếu lên má cô một vệt sáng, dáng vẻ ngây thơ mà xinh đẹp.

Cậu ta bất ngờ khựng lại, tim như loạn một nhịp, đột nhiên lại dâng lên cảm giác khó tả. Nhận ra ánh mắt cậu ta, Giang Trĩ Nhĩ nghi hoặc:

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

Cậu ta dời mắt, quay sang lấy một bộ đồ từ ghế sau:

“À đúng rồi, đây là bộ vest lần trước em nhờ anh đưa đi giặt cho chú.”

Giang Trĩ Nhĩ nhận lấy, xem kỹ.

Trình Gia Dao: “Không có cách để sửa, vải này quý, dính mưa thì dù sửa thế nào vẫn để lại dấu. Vứt đi thôi, chú chắc chắn không mặc lại đâu.”

Giang Trĩ Nhĩ nghĩ, dù có vứt cũng không đến lượt cô quyết định.

“Em đưa lại cho chú trước đã.”

Trong xe không có ô, Trình Gia Dao đưa cô đến cửa, cách mái hiên chỉ ba bước. Giang Trĩ Nhĩ dù người cũng bị ướt vẫn kéo khóa áo lông, ôm chặt bộ vest vào lòng vội mở cửa xe chạy xuống, không để nó dính một giọt mưa.

Như thật lòng cẩn thận che chở thứ chẳng thể lộ ra ánh sáng.