Tang lễ kết thúc, nỗi buồn chẳng còn, nơi đây giờ chỉ là một sàn đấu danh lợi.
Ai cũng biết cô giờ chẳng còn chỗ dựa. Lấy lòng cô làm gì, chẳng bằng lấy lòng Giang Sâm.
Lúc này, quanh Giang Sâm đã tụ tập một đám con nhà giàu cùng tuổi. Nó cố tình lái câu chuyện sang Giang Trĩ Nhĩ, bọn trẻ con ấy thế mà lại biết cách đâm chọc, khiến người khác bị tổn thương. Từng lời từng chữ khó nghe được vang lên.
Giang Sâm còn tốt bụng kéo cửa sổ thật to, để cô đứng ngoài mưa cũng nghe rõ.
“Nó đáng thương thật, nhỏ vậy mà bố mẹ bà nội chẳng còn ai, đúng là đồ sao chổi mà.”
“Giang Sâm, thế sau này nó chẳng phải nịnh mày sao? Mày bảo đi đông, nó chẳng dám đi tây, không thì mày đuổi nó ra khỏi nhà là xong.”
Giang Sâm cười khẩy: “Ai thèm nó nịnh? Tao chỉ mong nó cút càng xa càng tốt.”
“Thế thì nó khổ rồi, chẳng còn nhà để về.”
“Nhưng mà nó xinh thật, cũng coi như có cái để sống.”
Nói xong, cả đám phá lên cười the thé. Giang Sâm chẳng hiểu sao mình lại muốn nói vậy. Nó biết Giang Trĩ Nhĩ xinh, từ nhỏ ai cũng khen cô xinh, nhưng lúc này nó vẫn khinh khỉnh:
“Mắt mày để đâu? Xinh cái nỗi gì?”
Ai ngờ cả đám phản đối ngay. Giữa mưa, cô gái đứng dưới mái hiên đẹp như tranh. Mưa lất phất bám trên hàng mi đen dài, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ quật cường không lời. Dù mong manh, cô vẫn toát lên sức sống khiến ai cũng phải nhớ.
Mọi người công nhận cô xinh đẹp. Nhưng vẻ đẹp ấy chỉ khiến đám trẻ càng chế giễu tàn nhẫn hơn. Dù chưa lớn, chúng đã thấm cái logic coi thường con gái của giới thượng lưu. Rồi một đứa hỏi:
“Mọi người nghĩ xem, nếu nhà họ Giang đuổi nó đi, nó sẽ dựa vào ai?”
Cả đám hứng khởi liệt kê tên người này người kia, tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng giơ tay bỏ phiếu.
Tên “Trình Gia Dao” được chọn nhiều nhất. Trình Gia Dao – cháu trai của Trình Kinh Úy vừa xuất hiện trên tivi, con trai duy nhất của con cả nhà họ Trình, nổi tiếng ăn chơi, gái gú quanh người chẳng bao giờ trùng mặt.
Mưa ngoài trời càng nặng hạt.
Giang Trĩ Nhĩ đứng dưới mái hiên, giữa những lời ác ý và tiếng cười nhạo, ngay cả lông mi cũng chẳng rung. Bỗng một luồng sáng chói từ đèn pha xe quét ngang qua. Cô giơ tay che mắt, mắt do bị đèn chiếu vào nên không mở nổi, cô chỉ nghe tiếng máy ảnh chụp liên hồi vang lên quanh mình. Đèn flash lóe sáng cả một góc trời, biến hoàng hôn tối tăm thành ban ngày.
Mọi người xôn xao:
“Trình Kinh Úy đến thật rồi!”
Giang Trĩ Nhĩ dần quen với ánh sáng, hé tay nhìn qua kẽ ngón. Đám đông chen chúc phía trước, giữa họ là một người đàn ông cao gầy.
Ánh sáng ngược làm cô không thấy rõ mặt anh. Chỉ thấy anh bung chiếc ô đen, bước qua đám đông, tiến thẳng về phía cô. Đến khi anh dừng lại trước mặt, cô ngẩng mặt lên mới thấy rõ.
Gương mặt góc cạnh sắc nét, mưa bám trên tóc và vai nhưng không làm mờ đi vẻ tự tin điềm đạm của anh.
Xung quanh bỗng lặng yên. Trình Kinh Úy quỳ một gối xuống, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đặt vào tay cô một phong bì phúng điếu.
“Tôi là Trình Kinh Úy,” giọng anh trầm ấm.
Giang Trĩ Nhĩ ngước mắt, không đáp.
Ngón tay anh ướt mưa, chạm vào lòng bàn tay cô, vừa ẩm vừa nóng.
Thấy cô im lặng, anh giải thích:
“Em có thể không biết tôi. Tôi là chú hai của Trình Gia Dao, cùng thế hệ với cậu ta, em cứ gọi tôi như vậy cũng được.”
Cô mím môi, khẽ nói:
“Chú hai.”
Chú lớn và thím lớn vội chạy tới, cười rạng rỡ như được dịp nở mày nở mặt:
“Tổng giám đốc Trình về nước chắc mệt lắm, không ngờ anh lại đến tang lễ đầu tiên. Gia đình tôi thật vinh dự.”
“Tôi từng được bà cụ giúp đỡ, về tình về lý đều phải đến đưa tiễn. Mong hai người nén đau thương,” anh đáp, giọng vẫn ôn hòa.
Nhưng lời anh nhắc đến “nén đau thương” làm nụ cười của chú thím cứng lại. Lúc này trông họ đâu còn vẻ gì là buồn? Trước mặt báo chí, nếu bị chụp lại chắc lại rùm beng. Hai người vội thu lại vẻ mặt, cúi đầu giả vờ lau nước mắt, thở dài.
Trình Kinh Úy lặng lẽ nhìn sang chỗ khác. Bên trong, đám trẻ con đang thì thầm to nhỏ. Chúng chưa từng gặp Trình Kinh Úy, giữa tiếng máy ảnh inh ỏi cũng chẳng nghe rõ anh vừa giới thiệu gì với Giang Trĩ Nhĩ. Nhưng nhìn khí thế này, ai cũng biết đây là một nhân vật lớn.
“Giang Trĩ Nhĩ quen người này kiểu gì vậy?”
“Không thể nào, nó nhanh vậy đã tìm được chỗ dựa mới rồi?”
“Chỗ dựa gì nổi, người này chắc hơn nó cả chục tuổi.”
“Có gì mà không được, mẹ kế tao còn nhỏ hơn ba tao cả hai chục tuổi đấy.”
“Này, đừng lôi tao vào!”
Trình Kinh Úy ngước lên, nhìn qua cửa sổ. Ánh mắt anh không dữ dội, nhưng khí chất từ nhỏ lớn lên trong gia tộc quyền lực đủ khiến người khác ngợp. Không cần giận, anh vẫn uy nghiêm. Đám trẻ hống hách lập tức im bặt, tim đập thình thịch. Thím lớn vội quát khẽ:
“Sâm, gọi chú hai mau!”
Lúc này mọi người mới biết anh là ai – người trẻ xuất sắc nhất nhà họ Trình, tài năng, gia thế, năng lực đều có, đang là tâm điểm dư luận. Ánh mắt vừa rồi càng thêm sức nặng.
Đám trẻ cụp mắt, đồng thanh: “Chú hai.”
Trình Kinh Úy không đáp, chỉ cúi xuống nhìn Giang Trĩ Nhĩ lần nữa.
Cô nhỏ nhắn, da trắng mịn, khóe mắt và mũi đỏ lên vì lạnh, đôi mắt trong veo như nước, dáng vẻ thanh tú như cô gái Giang Nam điển hình. Trong đêm mưa, ánh mắt cô nhìn anh như phủ một lớp sương, nhưng trong đó lại cháy lên ngọn lửa kiên cường không tắt.
Cô chẳng giống bất kỳ ai xung quanh. Giọng Trình Kinh Úy vang lên, không to không nhỏ, nhưng đầy sức mạnh, hòa vào thế giới ẩm ướt này:
“Nếu em muốn, anh có thể đưa em rời khỏi đây.”