"Ta nghe tin Vũ công tử đến Trường Đô, liền lập tức đến tìm công tử. Đến đây mới biết, thật không ngờ ở giữa Trường Đô lại có một nơi tỏa ra mùi hương thơm ngát thế này."
Tống Nhã Uyên khẽ nâng chiếc quạt lụa ngang ngực, bước chân chầm chậm bước đi dưới những luống hoa rực rỡ tựa một dải gấm vóc lụa là trải bên lối đi lát đá xanh. Sương sớm đọng lại trên những cánh hoa e ấp, nắng mai vờn trên những thớ lá xanh xanh. Bầu không hương ngọc lan cuốn quýt, hương mẫu đơn dìu dịu, hương hải đường thoang thoảng, tất cả vần vũ giữa hương đất ẩm ngai ngái sau đợt tuyết đổ.
Vũ Công Đán chậm rãi đi bên cạnh Tống Nhã Uyên, miệng khẽ cười: "Để Điện hạ chê cười rồi, Hoa Vãn Các của ta làm sao sánh được so với những phường hoa lớn khác ở Trường Đô cơ chứ. Chẳng là, mẹ ta mỗi lần về Trường Đô thường cảm thấy hiu quạnh vì trong nhà chẳng trồng nhiều hoa, nên ta mở Hoa Vãn Các vừa để làm yên lòng mẹ, lại muốn để người Trường Đô thấy thêm vẻ đẹp của các loài hoa từ Quách Nam."
"Vũ công tử thật là một người con có hiếu." Tống Nhã Uyên mỉm cười dịu dàng, sương mai rơi lên mắt y sóng sánh nước. Y nói: "Ta ở trong phủ, chẳng có gì làm cũng thích trồng hoa, ngỡ tưởng hoa ở Trường Đô đã đẹp lắm rồi. Nhưng hôm nay đến đây mới thấy, tầm nhìn của ta còn hạn hẹp. Mẫu đơn này ở Trường Đô so với Quách Nam còn kém xa." Giọng y nhẹ nhàng tan vào khoảng không thoảng gió, và những ngón tay gầy xanh khẽ nâng một đóa mẫu đơn trắng bạch.
Vũ Công Đán cũng đưa tay vuốt nhẹ một cánh hoa, khẽ nói: "Mẫu đơn này là Dao Hồng, màu sắc thắm mà không quá rực, đây là giống mẫu đơn cổ, cánh dày và nở muộn. Loại mẫu đơn này cần chọn đất màu mỡ, tưới vừa tay, phơi nắng không quá nhiều thì sắc sẽ lại càng thắm."
"Thì ra là vậy." Tống Nhã Uyên vừa nói vừa đi qua một lối uốn cong. Những khóm mai trắng đang độ ngậm nụ, lan kiếm khoe sắc tím nhạt, khóm sen đá cổ nép mình trong chậu ngọc trắng. Y đưa tay miết nhẹ cánh của từng loại hoa mà y đi qua, tà áo đỏ dài quét đất, quét lên cả những chiếc lá xanh mởn.
Y phe phẩy chiếc quạt lụa trong tay, khẽ nói: "Chẳng trách người yêu hoa thường là người hiểu nhân tâm. Một khu vườn như đại diện cho trăm ngàn con người ngoài kia, chóng nở chóng tàn như phù dung, kiêu hãnh như hồng cổ, cao quý như mẫu đơn, lại giản dị như những đóa hoa nhài này." Y đưa tay chạm nhẹ một bông hoa nhài nhỏ xíu đang nép trong nách lá.
"Còn ta lại thấy, có một người ngắm hoa thế này... là một tri kỷ." Vũ Công Đán bật cười.
Tống Nhã Uyên thong thả bước, rồi khẽ quay sang, ánh mắt đặt lên gương mặt đang rạng rỡ nắng mai của Vũ Công Đán, y trầm giọng: "Ta có một người bạn, là một thương nhân nhỏ, có vài ba cửa tiệm. Hắn cũng đang muốn tìm một tiệm hoa như Hoa Vãn Các của Vũ công tử đây để hợp tác."
Vũ Công Đán nhướng mày, chậm rãi đáp: "Không biết người bạn này của Điện hạ muốn hợp tác như thế nào? Ta đoán, không chỉ dừng lại ở việc mua hoa của Hoa Vãn Các để trang trí cho cửa tiệm, có phải vậy không?"
"Vũ công tử quả thật khiến người khác nể phục." Tống Nhã Uyên dừng bước, xoay lưng lại đối diện với Vũ Công Đán: "Thương hội của bạn ta đang muốn mở thêm một vài điền thương và lương cục, mà lại chưa thể tìm được một nguồn thu mua và cung ứng phù hợp. Ta lại nghe nói, Vũ gia ở Quách Nam lại chuyên về cung ứng lúa gạo đi khắp Đại Khánh. Hội điền của Vũ gia lớn như vậy, một thương nhân nhỏ như bạn ta làm sao dám trèo cao chứ. Xưa nay hắn chỉ thu mua gạo từ một vài đầu mối nhỏ, chủ yếu là các tiểu hộ điền ở Tùng Điền và Đông Quan. Vũ công tử cũng rõ, lương ở Tùng Điền và Đông Quan mấy năm nay không ổn, ta cũng lo thay cho bạn mình. Thế nên, hôm nay cũng muốn, trước là thưởng thức hoa của Hoa Vãn Các, sau cũng muốn được hợp tác lâu dài với Hội điền của Vũ gia. Không biết ý của Vũ công tử thế nào?"
Vũ Công Đán trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm, rồi cất giọng từ tốn: "Chuyện này cũng không có gì là khó, xưa nay hội điền của chúng ta luôn hoan nghênh các thương hộ gia nhập. Nhưng không biết, thượng hộ của bạn Điện hạ là..."
"Vạn Chu." Tống Nhã Uyên đưa chiếc quạt lụa che ngang mặt mình, giọng trầm thấp: "Không biết Vũ công tử đã từng nghe qua chưa?"
Vũ Công Đán lắc đầu, lại vươn tay khe khẽ xoa tóc mình, gượng gạo nói: "Thú thật với Điện hạ, xưa nay Quách Nam giao thương với Trường Đô chủ yếu thông qua Ngân Phường và Thịnh Phố, nên ta cũng không biết nhiều về các thương hộ buôn bán ở đây."
"Không biết cũng không sao. Nếu Vũ công tử đã không chê bạn ta chỉ là một thương hộ bé nhỏ, vậy thì ta chúc cho Hộ điền của Vũ gia và Vạn Chu có thể hợp tác lâu dài."
"Chuyện này, xin Điện hạ cứ yên tâm."
Tống Nhã Uyên vỗ nhẹ lên vai Vũ Công Đán, y nhìn vườn hoa trước mặt mình, dịu giọng mà nói: "Nếu có người chịu trồng, có người chịu chăm, thì hoa nào cũng có thể nở. Thiên hạ khi ấy sẽ giống như khu vườn này, đều tỏa hương thơm ngát.
"Điện hạ nói phải. Những thương hộ như chúng ta cũng chỉ muốn tạo nên một khu vườn an ổn cho thiên hạ mà thôi."
Tống Nhã Uyên cười mỉm, bàn tay vỗ nhẹ lên bả vai của Vũ Công Đán. Y chỉ cảm thấy, kẻ trước mặt này cũng không tệ lắm.
Y lại nhẹ giọng bảo: "Vũ công tử chắc cũng hiểu, thương nhân xưa nay không thích ồn ào, bạn ta lại là một người kín đáo, không thích xuất hiện. Chuyện này, chỉ cần giữ giữa ta và Vũ công tử thôi."
"Điện hạ xin cứ yên tâm."
Đợi đến khi Tống Nhã Uyên ra khỏi Hoa Vãn Các thì mặt trời đã đứng bóng từ lâu, nắng xô nhau chiếu giàn dụa trên chiếc áo lụa đỏ của y. Y đưa quạt cho Đào Dĩ An rồi bước lên xe ngựa.
"Điện hạ. Để Vũ Công Đán biết được Vạn Chu có dính dáng đến người, chuyện này liệu có mạo hiểm quá không?"
Tống Nhã Uyên vươn tay chống cằm, khẽ vén mành cửa, ánh mắt đặt lên bầu trời lác đác mây xanh: "Dĩ An, Vũ Công Đán không giống chúng ta. Hắn là một thương nhân thật sự. Xưa nay Quách Nam không màng thế sự triều chính, càng coi thường binh quyền. Đối với bọn họ mà nói, mọi thứ đều lấy giao thương làm trọng. Vũ gia là một gia tộc lớn ở Quách Nam, nhưng giao thương xưa nay đều phải thông qua Ngân Phường và Thịnh Phố. Giờ tuy chỉ là hợp tác với một Vạn Chu nhỏ nhoi ở Trường Đô, nhưng bọn họ sẽ không phải thông qua sự kiểm soát nghiêm ngặt ở Ngân Phường và Thịnh Phố, thuế quan cũng không còn là trở ngại nữa. Mà với thương nhân khi chẳng còn hai từ thuế quan, thì bọn họ chính là diều gặp gió. Đây là cơ hội tốt cho cả hai, chúng ta cần nguồn lương thực lớn để chuẩn bị cho những điều sắp tới, còn bọn chúng thì cần một con đường thương lộ không thuế quan. Không ai dại từ chối một thương lộ không thuế, nhất là khi nó mở ra ngay tại Trường Đô, trái tim của Đại Khánh."
"Ta hiểu rồi Điện hạ." Đào Dĩ An khẽ gật đầu.
Tống Nhã Uyên buông rèm cửa xuống quay sang nhìn Đào Dĩ An: "Khi nào Vãn Huyền gặp Lăng Tiêu Dã?"
"Đêm nay, ở Thiên Hương Lâu."
"Vậy chúng ta đến Thiên Hương Lâu gặp Vãn Huyền trước." Y nói, rồi khẽ tựa lưng vào vách xe, hai mắt nhắm nghiền, một giấc ngủ thật ngắn trước khi giông bão nổi lên.
---
Lăng Tiêu Dã bước ra khỏi phủ đệ của Cảnh Hoài thì mặt trời cũng ngủ vùi trong núi. Bóng hắn chông chênh đổ trên con phố dài dập dìu người qua lại, những cửa hiệu lên đèn, cờ hoa giăng đầy, tung tăng phấp phới dưới ánh trăng non nhợt nhạt. Lăng Tiêu Dã đứng một lúc lâu dưới cửa tửu lâu ngào ngạt mùi son phấn, cùng những tiếng đàn tí tách đẩy đưa. Hắn trầm mặc bước vào, như một con báo vừa ra khỏi hang, ánh mắt giăng đầy tia cảnh giác.
Vãn Huyền ngồi lim dim như con mèo say nắng, bình phong trước mặt che sạch ánh sáng chỉ khiến Vãn Huyền muốn vùi đầu xuống ngủ. Lăng Tiêu Dã bước vào, mùi hoa quế đậm xộc thẳng lên mũi hắn, thứ mùi hương này hắn đã từng ngửi thấy rồi, một mùi hương rất lạ mà cũng cực kỳ quen thuộc. Ánh mắt hắn nhìn quanh không gian một thoáng, chỉ thấy trên bàn bày sẵn một đĩa bánh hoa quế, cùng hai chén trà đã nguội lạnh, trước mặt hắn lại là một cái bình phong kín bưng, chỉ có thể thấy được dáng người mờ ảo phía sau. Lăng Tiêu Dã lặng lẽ ngồi xuống trước chén trà lạnh, cùng một chiếc bánh hoa quế đang ăn dở.
"Đô đốc vừa từ thao trường đến đây sao?" Vãn Huyền cất giọng lười biếng, mang theo ý cười uể oải truyền ra từ sau bình phong. Hắn đổi lại tư thế một cách chật vật, rồi chống tay căng trán để hai mắt không díu vào nhau.
Lăng Tiêu Dã nhìn cái bóng mờ đang quăng qua quăng lại, đặt chén trà lạnh và miếng bánh cũ sang một bên, tự rót cho mình chén trà khác, rồi mới nói: "Lời ta chuyển cho Vãn Huyền tiên sinh, chắc tiên sinh cũng cân nhắc rồi đúng không? Hiện tại, ta cần một vạn lượng bạc trắng, chia ra làm ba đợt, trước nửa tháng phải có đủ. Đổi lại, tiên sinh sẽ có một năm thương lộ Bắc Mạc không thu thuế lộ phí, toàn quyền điều thương."
Cái bóng mờ mờ phía sau bình phong lại chuyển động, Vãn Huyền xoay người, tựa lưng lên gối mềm, rồi ngáp dài một cái thật thảnh thơi: "Đô đốc đại nhân nói chuyện nghe thật nhẹ nhàng. Nhưng bạc trắng thì không phải vỏ quýt, một vạn lượng, lại chia trong vòng nửa tháng... Tiểu nhân mỏng cánh mỏng cựa, nếu lỗ mất ba tháng thì ai đền cho ta?" Hắn nói, giọng rêи ɾỉ, lại xen lẫn tiếng cười tỉ tê.
Lăng Tiêu Dã đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt trừng trừng nhìn tấm bình phong. Hắn thu vào tai từng nhịp hô hấp của cái bóng lập lòe: "Ta không thích nói chuyện với kẻ không lộ mặt. Tiên sinh ẩn mặt như thế, khiến ta nghĩ mình đang giao dịch với kẻ trốn truy nã đấy."
Kẻ đằng sau bình phong bật cười khúc khích, Vãn Huyền vuốt ve cái ổ mèo của mình, rồi nói: "Ôi chao, Đô đốc thật là nghiêm nghị mà. Ta chỉ là con buôn, nhan sắc lại chẳng có gì xuất chúng cả, gặp ngài mà chẳng dám soi gương đây này, cũng chỉ biết trốn sau bình phong giữ lại chút tự trọng cuối cùng mà thôi."
Lăng Tiêu Dã nhướng mày, rồi đặt nhẹ một cuộn tấu thư niêm phong lên bàn: "Đây là toàn bộ số khoáng sản còn lại trong kho Cấm quân, đều là phần khai thác thừa sau khi chế tạo giáp binh, chưa bị ai tra đến đâu. Đồng, thiếc, lưu hoàng, vài khối hồng sa. Ta giao quyền xử lý cho tiên sinh, tiên sinh biết phải làm sao rồi chứ?"
Một tiếng soạt khe khẽ vang lên, hình như Vãn Huyền vừa ngồi bật dậy, rồi lại vội nằm xuống như cũ. Lăng Tiêu Dã nhìn chằm chằm cái tướng nằm chình ình của hắn, một chân vắt ngang lắc lắc như con mèo phủi bụi khỏi móng vuốt. Vãn Huyền cười cười: "Đô đốc thật khiến người ta động lòng. Nhưng ngài có nghĩ đến một chuyện không? Nếu việc này bị tra ra... chẳng phải sẽ có kẻ nhân danh triều đình mà lôi cả thương hội của ta đi moi sạch sao? Ta sợ chết lắm đấy."
"Ta biết tiên sinh sợ chết, nhưng tiên sinh sợ hơn là mất quyền điều thương Bắc Mạc về tay Nam hội. Nếu không có ta, năm sau triều đình chắc chắn sẽ trao thương lộ Bắc Mạc cho Nam hội. Việc làm ăn của Vạn Chu còn phải dựa vào con đường tơ lụa qua Bắc Mạc, xuyên sa mạc Trắng, để giao thương với thương hội ngoại quốc. Một năm thương lộ không thu thuế, chẳng phải quá lời cho Vạn Chu. Ta nghĩ tiên sinh nên cân nhắc kỹ lưỡng, cơ hội hợp tác với ta cũng chẳng có nhiều, một là tiên sinh đưa bạc, hai là tiên sinh tự đưa cổ họng mình cho kẻ khác siết." Ánh mắt Lăng Tiêu Dã vằn đυ.c như báo con đang lên đà ngoạm lấy con mồi, giọng hắn lạnh tanh như thương giáng xuống.
Vãn Huyền im lặng chốc lát, rồi tiếng gối mềm lún xuống, cùng tiếng cười khe khẽ vang lên: " Đô đốc nói phải. Thương trường cũng như chiến trường, mèo con như ta thì phải tìm người giữ kiếm chắc tay để rúc vào. Một vạn lượng, ba đợt. Đợt đầu, sẽ được gửi tới trước rằm. Nhưng nếu sau này Đô đốc muốn nữa, phải cho ta chỗ bán binh khí rỉ sét của các ngươi."
"Được. Thành giao." Lăng Tiêu Dã lạnh lùng đáp.
Lăng Tiêu Dã đứng dậy, mang ánh mắt như phi tiêu ghim lên tấm bình phong, in cho sâu cái hình bóng mơ hồ kia vào trí nghĩ. Hắn gằn giọng: "Mong tiên sinh nhớ cho. Một hơi thở của Cấm quân cũng không được để vương vào thương hội của tiên sinh. Nếu để ai biết, thì kể cả mèo con cũng sẽ bị lột da."
Tiếng rệu rạc cất lên từ bình phong: "Yên tâm đi, Đô đốc. Ta xưa nay sống được là vì giữ mồm giữ miệng. Miệng giữ được... thì bạc mới chảy về tay."
Đợi Lăng Tiêu Dã đi rồi, Tɧẩʍ ɖυật Vân mới đưa tay lau tầng tầng mồ hôi trên trán. Sát khí trên người của Lăng Tiêu Dã thật khiến hắn thấy đau bụng mà, cái ánh mắt gai người đó thật là thích thử thách độ dũng cảm có giới hạn của hắn. Tɧẩʍ ɖυật Vân như một con mèo ủ rũ mới bị người ta quát nạt, ngồi tắt lự trên ghế, lát sau mới lò dò mò sang gian phòng phía sau. Hắn từ tốn vén tấm mành lên, lặng nhìn bóng lưng gầy gò đang đứng trước cửa sổ, vạt rượu hăng nồng làm con mèo hắt hơi mấy cái.
Tống Nhã Uyên đứng lặng, ánh đèn hoa rọi lên một góc mặt trắng noãn của y. Tay y cầm một chén rượu, ánh mắt đặt lên bóng lưng cao lớn của Lăng Tiêu Dã đang l*иg trong dòng người tấp nập. Cơn sốt điên dại ở sau gáy khiến y bất giác đưa tay lên chạm vào. Tống Nhã Uyên quay ra nhìn Tɧẩʍ ɖυật Vân đang đứng lúi húi ở một xó, ánh mắt quét qua mấy thiếu nữ đã mềm oặt vì men rượu, vắt ngang sàn như mấy con búp bê vải bị bỏ quên, rồi lạnh nhạt nói: "Lui hết đi."
Mấy thiếu nữ xách váy líu ríu bước ra ngoài, không dám quay đầu. Tống Nhã Uyên ngồi xuống bàn, thay một chén rượu khác. Tɧẩʍ ɖυật Vân cũng ngồi xuống, thở phào một hơi như thể vừa tránh được vài cái móng vuốt của con báo. Hắn đưa tay tháo búi tóc đơn giản của "Vãn Huyền", gỡ chiếc trâm ngọc xuống, chậm rãi rút lớp áo ngoài mỏng manh, lại lau đi lớp phấn trên mặt, mới thấy được tư thái công tử phong lưu thường ngày.
Hắn thở hắt ra, miệng méo xệch: "An Hòa, tên Lăng Tiêu Dã này thật khiến người ta thấy áp lực mà. Khi nãy hắn nhìn ta như muốn lột sạch lớp da giả này ra vậy. Mắt hắn... như một con báo rình mồi ấy. Ta cứ tưởng hắn đã nhận ra rồi... Đến giờ tay ta vẫn còn run run nè."
"Hắn nhận ra rồi." Giọng y đều đều, như thể điều hiển nhiên chẳng đáng nói.
"Cái... cái gì?" Tɧẩʍ ɖυật Vân sững người, chén rượu vừa chạm môi liền đặt vội xuống.
Tống Nhã Uyên nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Hắn biết ngươi là ai từ đầu rồi. Ta đoán, ngay lúc nhìn thấy cái bánh hoa quế bị cắn dở ấy, hắn đã nghi ngờ rồi. Nhưng hắn vẫn ngồi xuống, vẫn thương lượng giao dịch với ngươi."
Tɧẩʍ ɖυật Vân trợn tròn mắt trố, lưng tầng tầng mồ hôi lần nữa: "Vậy... vậy chẳng phải hắn đã bắt bài ta rồi sao? Vậy sao hắn vẫn hợp tác chứ? Lỡ như..."
"Vì hắn cần bạc." Tống Nhã Uyên ngửa đầu dốc cạn chén rượu cay xè: "Vì chỉ có chúng ta mới có thể đưa ra số bạc lớn trong thời gian ngắn như vậy. Hắn là người cầm kiếm, nhưng cũng là kẻ đang đói. Trong tình thế này, ngươi nghĩ xem, kẻ phải nhún mới chính là hắn."
Y lười biếng tựa người ra sau, vạt áo xộc xệch trễ xuống để lộ vài vết tím đậm ở bả vai, mấy mảnh tóc lòa xòa đẫm ánh nến vàng sọng, hắt lên đôi mắt nửa tỉnh nửa mê của y. Tống Nhã Uyên mỉm cười, nhìn vẻ khúm núm của Tɧẩʍ ɖυật Vân: "Vãn Huyền, yên tâm đi. Trò mèo mà ngươi diễn, hắn chẳng muốn lật bài đâu. Hắn chỉ cần bạc. Con dao hai lưỡi này, kẻ cầm chuôi chưa từng là hắn."
Tɧẩʍ ɖυật Vân gãi gãi cổ, hắn thở dài một hơi rồi nói: "Ta vẫn không thích bị nhìn thấu như vậy. Tên Lăng Tiêu Dã này thật không phải người dễ chơi mà. An Hòa, hắn xuất hiện không nằm trong kế hoạch của chúng ta, người này phải đối phó thế nào?"
Ánh mắt mơ màng của Tống Nhã Uyên ngước nhìn Tɧẩʍ ɖυật Vân, y mỉm cười dịu dàng: "Vãn Huyền, hắn chỉ là một biến số. Nhưng trên đời này tất cả mọi thứ đều không phải là ngẫu nhiên. Không sớm một bước, không trễ một bước, hắn vừa khéo xuất hiện làm xáo trộn toàn bộ thế cờ. Nhưng với ta mà nói, ta gặp hắn chính là ý trời. Không cần phải đối phó với hắn, chuyện gì phải đến tự khắc nó sẽ đến."