Tống Biệt Hành

Chương 5: Thiên sơn

Sương mờ vất vưởng còn chưa tan, tuyết thôi rơi, và vầng dương mệt nhoài đem đôi ánh nhờ nhợ rọi lên những mái ngói ẩm rêu. Thao trường Cấm quân trong nhiều năm trời, lần đầu tiên sạch sẽ đến như vậy. Chẳng còn những sào phơi quần áo, những thùng nước đổ ngổn ngang, hay rơm rạ vương vãi như chuồng ngựa. Mặt đất dọn sạch tuyết, đường kẻ chia ô tập đã được vạch lên.

Ba nghìn Cấm quân lộn xộn về độ tuổi, dáng vóc và khí thế, đem ánh mắt sáng lòa nhìn lên cái bóng cao lớn, khoác giáp nhẹ, áo choàng vắt vai, lặng lẽ bước ra từ sương mù. Ích Từ và Kình Nguyên đứng ở hai bên, không nói gì. Cả đời cầm quân, chưa từng thấy cảnh tự giác như lúc này. Mộ Hải đứng bên cạnh nheo mắt nhìn về những hàng dài liêu xiêu trước mặt.

Lăng Tiêu Dã nhìn ba nghìn con người đang cố gắng đứng thẳng, lại có người hổn hển không hơi, kẻ còn ngái ngủ, người mặc sai giáp, chân đã đi ngược giày. Nhưng tất cả đều đang cố gắng thay đổi.

Hắn đứng trên bậc cao, giọng dội xuống thao trường: "Bắt đầu từ hôm nay, ta không hỏi các ngươi giỏi đến đâu, ta chỉ cần biết các ngươi có dám thay đổi hay không thôi? Ba tháng tới, sẽ không có kèn, không có chiêng, cũng không có gạo thưởng; chỉ có sự tự giác của các ngươi, có mồ hôi, thương tích và sự thật. Sự thật là, các ngươi yếu, chậm, rệu rã. Vì các ngươi lười, sợ và thỏa hiệp. Và ta thì không cần một người lính như thế. Giờ ai không chịu được, lập tức rời khỏi hàng."

Không gian im phăng phắc, một cánh chim khẽ đập cũng nghe rõ. Lúc sau mới thấy một bước chân rụt rè, khẽ khẽ chạm đất, bước ra khỏi hàng và giơ tay lên. Lăng Tiêu Dã nhìn hắn, mặt không biểu cảm.

Người lính kia cúi đầu, khe khẽ nói: "Thưa Đô đốc, ta thực sự không sợ khổ, nhưng mà ta gãy chân từ năm ngoái, giờ chạy không được. Nếu ngài cần người trông giữ kho lương, thì ta xin lui khỏi hàng ngũ chiến."

Lăng Tiêu Dã gật đầu: "Trung thực. Tự biết khả năng của mình ở đâu, còn hơn giả vờ là hổ giữa bầy sói. Ngươi từ giờ trông coi kho lương. Nhưng phải nhớ ngươi cũng là lính. Không ai được phép quên điều đó."

"Tạ ơn Đô đốc."

Cả doanh trại đổ dồn lên bóng lưng khom khom của người lính kia, nhưng chẳng ai cười, cũng chẳng chê bai. Bọn họ dường như hiểu ra, làm lính không chỉ là vung đao, mà phải biết mình đang gánh cái gì.

Ánh nắng những ngày cuối xuân chẳng gay gắt, nhưng thao trường đã thấm đẫm mồ hôi. Chẳng có rèn gươm, không có diễn trận, chỉ có rèn người. Tập thở nhịp, hô hiệu, chia đội hình, đứng tấn, hành quân. Kẻ mệt đứng, người mệt ngồi, có kẻ đã lăn ra ngất xỉu. Những bước chân rã rời đạp lên nền đất trộn với tuyết trắng. Nhịp đếm cứ đều dần, và mồ hôi chát chúa sau lưng.

Trên thao trường, từng tốp quân đứng tấn ngả nghiêng. Lăng Tiêu Dã đi qua từng người một, rồi dừng lại trước mặt một binh sĩ, nhìn xuống đôi giày của hắn. Lăng Tiêu Dã không nói gì, chỉ cúi người, kéo dây giày của hắn cho chặt lại, rồi tiếp tục quay đi.

Chẳng ai nói gì. Chỉ có những nhịp thở đều đều khâu vào lòng bọn họ. Đó không phải là thương hại, mà là sự tôn trọng mà bao lâu nay bọn họ không có.

Bóng đêm lan dần trên bầu trời Trường Đô, phủ bức màn đen kịt lên thao trường. Những ánh nến le lói cháy lên, rọi vào ngọn cờ phẳng lì chẳng có lấy một nếp nhăn. Không ai đánh trống canh hai, không ai tụ họp uống rượu, chỉ có tiếng mài đao loẹt xoẹt rải rác khắp trại.

Ích Từ ngồi bó gối nhìn lên ngọn lửa trước mặt, rồi để mặc cho khói hun, mà quay ra thì thầm với Kình Nguyên: "Hắn không nói nhiều, nhưng đúng là biết cách lay tim người."

Kình Nguyên ném nốt miếng lương khô vào miệng, rồi với lấy bình nước tu ừng ực, sau cùng mới chậm rãi đáp: "Hắn không lay được tim thì làm sao rung được chân bọn họ. Ba tháng, ngươi cứ xem xem, Cấm quân chúng ta có thể đi đến đâu."

Gió đêm cuối xuân đã chẳng còn ướŧ áŧ và đẫm lạnh, thỉnh thoảng bầu không chỉ vọt lên vài tiếng cú xao xác. Lăng Tiêu Dã ngồi lặng trong lều trướng, ánh mắt chăm chú nhìn lên tấm bản đồ trước mặt, chén cháo để nguội đã vữa ra vẫn chưa từng đυ.ng vào. Mộ Hải lặng lẽ ngồi ghi chép lại toàn bộ những vật dụng tư trang cần thiết. Đinh Lân ngồi kế bên, đang loay hoay sửa lại món áo giáp cũ. Sơ Kiến xem lại số tư liệu nó cóp nhặt được suốt mấy ngày chạy rong khắp Trường Đô để nghe ngóng. Chẳng ai nói gì cả, chỉ có tiếng ngọn bấc lạch tạch vọng vào khoảng không, cùng tiếng gió khe khẽ đập lên bức lều trướng.

Lăng Tiêu Dã đặt tấm bản đồ xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài bức mành đang tung bay, để lộ một màn đêm đen kịt. Hắn trầm trầm cất giọng: "Cấm quân cần một thao trường mới." Những người còn lại trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Lăng Tiêu Dã gấp gọn bản đồ sang một bên, chậm rãi nói: "Thao trường hiện tại của Cấm quân vốn là khu đất bỏ hoang sau doanh trại, mặt đất lồi lõm, diện tích lại eo hẹp, không có đủ chỗ cho ba nghìn quân đồng loạt thao luyện. Một bên giáp sườn núi, một bên lại kề chuồng ngựa cũ, vừa chật vừa tạp, khi diễn tập lại phải chia ra thành từng toán nhỏ, không thể bày đủ đội hình tam doanh ngũ trận được. Lại còn không có bãi phóng, không có trường bắn xa, đài quan sát cũng thấp, không tiện để theo dõi quân. Giáp trụ và khí giới chất chồng trong kho hẹp, chưa kịp lấy đã rối loạn hết rồi, ngựa chiến thì buộc chung với ngựa kéo xe, đạp phá lẫn nhau, thương tích không ít. Thế cho nên chúng ta cần phải có một cái thao trường mới."

Đinh Lân ghép lại mấy mảnh sắt cũ trên tay áo giáp, từ tốn cất giọng: "Nhưng Công tử, giờ làm sao có thể tìm được một thao trường rộng lớn, lại bằng phẳng, có thể dựng được đài quan sát cao, lại chia trận địa cưỡi ngựa, bắn cung, rồi còn xung phong bằng thiết kỵ, lập doanh giả tập trận ban đêm đây?"

"Ta nghĩ, ở Trường Đô không khó kiếm đâu." Mộ Hải đặt món giấy tờ đau đầu sang một bên, nói: "Vấn đề là nơi đó phải vừa cách xa triều đình để tránh tai mắt, lại vừa thuận tiện cho việc quân di chuyển giữa hai doanh."

Ánh nến nhàn nhạt rơi trên đôi mắt trầm tư của Lăng Tiêu Dã. Sơ Kiến liền vội lục tìm trong mớ ghi chép của mình, rồi tiếng nó lanh lảnh cất lên: "Đây rồi, có rồi." Nó chìa cuốn sổ đến trước mặt ba người rồi nói: "Thao trường Thiên Sơn, ở phía tây Trường Đô. Công tử, ta nghe người ta nói lại, nơi đây trước kia là thao trường cũ của Cấm quân dưới thời của Cảnh tướng quân. Sau này Cảnh tướng quân chết trận, khu đất đó bị bỏ hoang, do đệ đệ của tướng quân là Ngự sử đại nhân Cảnh Hoài canh giữ. Chúng ta có thể đến xem, rồi thương lượng thử với Cảnh đại nhân."

"Cảnh đại nhân này là người như thế nào?" Mộ Hải cầm lấy cuốn sổ của Sơ Kiến rồi vùi đầu vào đọc.

Sơ Kiến gãi đầu rồi nói: "Thấy bảo là, không thê không thϊếp, cũng không có con. Cảnh gia bây giờ chỉ còn mình Cảnh đại nhân thôi. Ông ấy cũng là người ít giao du với bên ngoài. À, tên Tiết Tử Sách trong quân của chúng ta, năm xưa được Cảnh đại nhân này đưa vào Cấm quân đấy Công tử."

Lăng Tiêu Dã trầm ngâm, ánh mắt đặt lên nếp giấy nhăn nhún trước mặt. Đinh Lân mài mấy miếng giáp, cất giọng rì rầm: "Tiết Tử Sách à... chẳng phải là con của Tiết Tử Mặc sao? Năm xưa cha hắn thông địch..."

"Đinh Lân." Giọng trầm khàn của Lăng Tiêu Dã cất lên: "Những chuyện như thế này không được phép mang ra bàn tán." Đinh Lân liền câm nín.

Lăng Tiêu Dã lần dở tấm bản đồ ra, đánh dấu vài nét, rồi nói: "Ta sẽ đi thương lượng với vị Cảnh đại nhân này. Mộ Hải, cơ giáp, khí giới, cùng những vật tư dụng thế nào rồi?"

Mộ Hải thở dài một hơi, đem món giấy tờ đặt trước mặt Lăng Tiêu Dã: "Công tử xem xem, ba nghìn quân, mỗi người cần một bộ giáp nhẹ, một thanh đoản đao, một cây trường mâu, cung tiễn thì năm người chung một bộ. Riêng giáp nhẹ bằng sắt tráng da trâu, một bộ cũng phải bốn lượng bạc rồi. Ba nghìn bộ là mười hai nghìn lượng. Khí giới, yên cương, nỏ mạnh, đạn pháo, binh kỳ, trống trận... cộng vào, cũng không dưới năm nghìn lượng nữa.

Đó là chưa kể việc xây dựng thao trường mới. Nếu định dựng đài quan sát cao năm trượng, bốn mặt có vọng canh, lại chia riêng trận địa cưỡi ngựa, bãi bắn cung, khu lăn thiết kỵ, doanh giả luyện đêm,... thì nhân công, gỗ đá, đất nền, tất cả gộp lại ít nhất cũng cần mười lăm nghìn lượng nữa. Chưa tính tiền rời quân cụ, mở đường vào nội địa Thiên Sơn đâu. Lương mỗi tháng phải cấp cho ba nghìn quân, mỗi người ba tiền là chín trăm lượng một tháng. Một quý đã là hai nghìn bảy trăm lượng rồi. Thuốc men, đèn dầu, gạo nước, đều là khoản không thể cắt được. Mà gần đây phủ đệ của Công tử cũng cần phải tu sửa, các loại chi dùng ngoài lương đều trông vào nội doanh. Bạc tiêu tới đâu cũng chạm tới đáy hết."

Mộ Hải thở dài một hơi, rồi tiếp tục nói: "Thật sự thì ta cũng không muốn làm khó Công tử đâu, nhưng nếu muốn tái thiết lại Cấm quân thành một quân đội tinh nhuệ, bày binh luyện trận như xưa, thì số bạc này... không thể ít hơn ba vạn lượng được. Mà ba vạn lượng, dù là Hộ Bộ cũng chẳng dễ gì xuất ra một lần đâu."

Lăng Tiêu Dã gõ lên mặt bàn trước mặt, ánh nến phủ sắc vàng nhạt trên một góc mặt nghiêm nghị của hắn. Hắn tư lự một lúc, rồi mới cất lời: "Chuyện đến Hộ Bộ xin thêm bạc, tạm thời gác lại. Giờ mà chạy đến Hộ Bộ, chắc chắn mũi tên của triều đình sẽ hướng về Cấm quân."

Lăng Tiêu Dã quay ra nhìn Đinh Lân: "Trước kia Cấm quân từng có phần thu riêng từ việc hộ tống tế cống, bảo vệ thương lữ, lại còn được trích lại phí từ Lục Bộ để chi dùng. Những khoản bạc đó, ngươi kiểm lại xem còn có thể mở ra hay không?"

Rồi hắn quay sang nhìn Mộ Hải: "Chưa nói đến bạc lớn, giờ hãy gom từng đồng bạc nhỏ trước đã. Bán bớt vật tư hỏng, giáp cũ gãy gọng, nỏ hư không dùng được, ngươi tìm thợ thu mua hết đi. Ngựa què, xe gãy, dây thừng rách, tất cả đều có giá. Sổ ghi chép phải rõ từng đồng. Còn về phần thiếu hụt, ta sẽ đi mượn, nhưng không phải từ triều đình."

Lăng Tiêu Dã rút một tấm thẻ bài bằng ngọc từ tay áo, đặt trước mặt Mộ Hải, giọng đều đều: "Ngươi mang cái này đến Thương hội của Thẩm gia, đưa cho Tɧẩʍ ɖυật Vân. Nói với hắn ta cần một số bạc lớn trong vòng nửa tháng. Đổi lại, thương lộ Bắc Mạc và Trường Đô, ta sẽ cho họ một năm không thu thuế quá cảnh."

Cả căn phòng liền im phăng phắc. Mộ Hải nhìn tấm thẻ rồi nhìn Lăng Tiêu Dã, nói: "Công tử... nếu triều đình biết ngài tự ý điều thương lộ làm vật trao đổi..."

"Mộ Hải, ngươi còn chưa hiểu sao? Triều đình vốn sẽ không bao giờ cấp bạc, cũng sẽ không bao giờ cho phép. Mà chúng ta cũng không cần cái gọi là cho phép. Thứ chúng ta cần là một con đường để có thể về nhà. Thứ chúng ta có duy nhất hiện giờ cũng chỉ có Cấm quân. Thế nên, muốn tái thiết lại Cấm quân, thì phải có bạc."

Khoảng không im lìm vọt lên, chỉ còn những tiếng thở dài khe khẽ. Lăng Tiêu Dã liếc nhìn từng người một rồi khẽ nói: "Giờ Cấm quân vẫn chưa đi vào nề nếp, lòng quân vẫn còn mù mịt, các ngươi nên cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói của mình. Tác phong cũng đều phải chuẩn mực, gương mẫu. Tất cả bọn họ đều nhìn vào các ngươi để đánh giá ta. Tất cả đã hiểu rõ chưa?"

Cả lũ gật đầu. Lăng Tiêu Dã nhìn những gương mặt đã bơ phờ, khe khẽ phất tay, cất giọng nhẹ nhàng: "Các ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Muộn rồi."

Ba người lục tục ra về, chỉ để lại một bóng lưng chênh chếch của Lăng Tiêu Dã lăn dài dưới nền đất lạnh.



Ánh tà cuối xuân rơi trên những đám mây lặng, rủ xuống mái tóc phơ phất của Lăng Tiêu Dã. Hắn đạp từng bước qua mảnh sân lát đá phủ rêu, tuyết còn đọng thành từng mảng chưa tan đi. Khoảng sân vắng lặng, chỉ có gốc ngọc lan già đứng im lìm, rụng từng cánh hoa trắng dưới chân tường.

Một gã thư đồng già bước ra, khom người hành lễ với Lăng Tiêu Dã: "Đô đốc xin mời, lão gia đang chờ ngươi ở thư phòng."

Lăng Tiêu Dã gật đầu. Hắn sải bước qua hành lang cũ, những chiếc đèn đá đã mòn góc, và vách tường ngả màu đất cát in chênh chếch ánh hoàng hôn. Sự trầm mặc quấn quýt trong không gian, rơi vào nơi thư phòng thơm thứ mùi mực khô và hương gỗ trầm thoang thoảng.

Cảnh Hoài ngồi sau án thư, mái tóc điểm sương rơi trên tấm áo lụa lam đơn sơ. Ông đặt cuốn sách xuống, nhìn lên Lăng Tiêu Dã: "Đô đốc đến rồi."

Hắn hành lễ, từ tốn nói: "Cảnh đại nhân, ta đường đột đến quấy rầy, mong đại nhân thứ lội."

Ông gấp cuốn sách lại, mời hắn ngồi, rồi rót một chén trà hoa nhài bốc khói nhè nhẹ. Ông chẳng vồn vã, cũng không lạnh nhạt, chỉ có đôi mắt đã trải qua một đời loạn lạc, u uẩn như mực tàu ngấm vào giấy.

"Cấm quân mấy năm rồi chưa có người chỉ huy, giờ có một người như Đô đốc tiếp quản, ta thực sự mừng cho Trường Đô."

Lăng Tiêu Dã cười mỉm, nhẹ giọng đáp: "Thực sự không dám. Ta chỉ là kẻ được Hoàng thượng chỉ định, còn không biết bản thân có đủ tài hay không."

Lan ngoài sân lác đác theo gió, ông nâng chén trà nhìn về khoảng trời lộng gió phía xa, nhẹ nhàng cất lời: "Cấm quân đã từng là niềm kiêu hãnh của triều đình. Năm xưa khi huynh trưởng ta còn sống, Cấm quân chính là nơi đào tạo ra binh hùng tướng mạnh. Chỉ tiếc, thiên hạ thay đổi quá nhanh mà lòng người lại càng khó giữ."

Lăng Tiêu Dã chậm rãi rút một tấm bản đồ bên ngực, rồi đặt lên bàn, nói: "Lần này ta mạo muội đến đây, là muốn được thỉnh cầu đại nhân cho phép Cấm quân phục dựng lại thao trường Thiên Sơn, ta biết nơi đó trước kia từng là đất luyện binh dưới trướng Cảnh tướng quân."

Cảnh Hoài im lặng hồi lâu, ông nhìn thoáng qua tấm bản đồ, rồi lặng lẽ nhìn Lăng Tiêu Dã: "Năm xưa huynh trưởng ta xuất binh từ Thiên Sơn đi Hoằng Tây, cuối cùng chết trận trên sông Kỳ Lộ. Bao nhiêu tâm huyết đổ xuống thao trường này, giờ cảnh còn nhưng người đều đã mất rồi."

Lăng Tiêu Dã kiên định nhìn thẳng vào ánh mắt của Cảnh Hoài, giọng hắn trầm tĩnh đổ vào khoảng không: "Chính vì vậy, ta không muốn những gì ông ấy để lại bị mai một. Cấm quân giờ chẳng còn bao nhiêu người tin vào lý tưởng, lại càng cần có một ngọn cờ để quy tụ, cần một nơi để bắt đầu lại."

Cảnh Hoài nở nụ cười chua xót, nhẹ nói: "Đô đốc có chắc, một thao trường cũ, một đội quân mục nát, có thể gầy dựng lại thành một thanh kiếm từng khuynh đảo thiên hạ không?"

"Ta không chắc." Hắn trầm giọng: "Nhưng nếu không bắt đầu từ một nắm tro tàn, thì lửa sao có thể cháy lại đây? Ta biết, lòng người dù có tan, nhưng chí khí vẫn còn. Ta chỉ cầu có một cơ hội."

Khoảng lặng im lìm rơi xuống giữa không gian, như một chiếc khăn liệm phủ qua bao năm tháng, chỉ còn tiếng gió thổi lơ thơ và từng cách hoa lan đáp nghiêng trên đất. Cảnh Hoài thở dài một hơi, rồi chậm rãi gật đầu: "Nếu Đô đất muốn Thiên Sơn, ta sẽ giao lại cho Đô đốc. Chỉ là ta không muốn, nó lần nữa trở thành nghĩa địa cho những kẻ đặt lòng tin vào triều đình."

Hoàng hôn rớt trên gương mặt mang chút sương gió tuổi trẻ của Lăng Tiêu Dã, và ánh mắt sáng người như ngọn đuốc chẳng bao giờ tắt.



Lăng Tiêu Dã bước ra khỏi phủ đệ của Cảnh Hoài thì mặt trời cũng ngủ vùi trong núi. Bóng hắn chông chênh đổ trên con phố dài dập dìu người qua lại, những cửa hiệu lên đèn, cờ hoa giăng đầy, tung tăng phấp phới dưới ánh trăng non nhợt nhạt. Lăng Tiêu Dã đứng một lúc lâu dưới cửa tửu lâu ngào ngạt mùi son phấn, cùng những tiếng đàn tí tách đẩy đưa. Hắn trầm mặc bước vào, như một con báo vừa ra khỏi hang, ánh mắt giăng đầy tia cảnh giác.

Tɧẩʍ ɖυật Vân ngồi lim dim như con mèo say nắng, trên bàn bày sẵn vài đĩa bánh hoa quế, cùng hai chén trà đã nguội lạnh. Dường như vừa có người rời đi không lâu. Lăng Tiêu Dã bước vào, chỉ liếc nhìn không gian trước mặt một thoáng, rồi lặng lẽ ngồi xuống trước chén trà lạnh, cùng một chiếc bánh hoa quế đang ăn dở.

"Đô đốc vừa từ thao trường đến đây sao?" Tɧẩʍ ɖυật Vân nói, rồi thay cho hắn một chén trà khác.

"Lời ta chuyển cho Thẩm đại nhân, chắc đại nhân cũng cân nhắc rồi đúng không? Hiện tại, ta cần một vạn lượng bạc trắng, chia ra làm ba đợt, trước nửa tháng phải có đủ. Đổi lại, đại nhân sẽ có một năm thương lộ Bắc Mạc không thu thuế lộ phí, toàn quyền điều thương."

Tɧẩʍ ɖυật Vân khẽ cười e thẹn, đem mấy vuốt mèo cất trong mấy nhúm lông, rồi nói: "Đô đốc đại nhân nói chuyện nghe thật nhẹ nhàng mà. Nhưng Đô đốc cũng biết đấy, một vạn lượng bạc đâu phải con số nhỏ đâu. Một năm không thu thuế, nhưng đổi lại ta phải bù lỗ ba tháng cho thương hội. Vốn lỗ này, ta phải làm sao đây?"

Lăng Tiêu Dã chậm rãi đẩy về phía Tɧẩʍ ɖυật Vân một cuộn tấu thư niêm phong: "Đây là toàn bộ số khoáng sản còn lại trong kho Cấm quân, đều là phần khai thác thừa sau khi chế tạo giáp binh, chưa bị ai tra đến đâu. Đồng, thiếc, lưu hoàng, vài khối hồng sa. Ta giao quyền xử lý cho đại nhân, đại nhân biết phải làm sao rồi chứ?"

Ánh đèn hoa mờ mờ, rọi lên đôi mắt mèo của Tɧẩʍ ɖυật Vân đang cong lên, hắn rụt rè cất giọng: "Nếu chuyện này mà bị tra ra, chẳng phải cả thương hội của Thẩm gia sẽ bị lôi xuống cùng hay sao? Ta xưa nay sợ nhất là chết."

"Ta biết đại nhân sợ chết, nhưng đại nhân sợ hơn là sự sụp đổ của Thương hội Thẩm gia, có đúng không? Nếu không có ta, năm sau triều đình chắc chắn sẽ trao thương lộ Bắc Mạc cho thương hội phía Nam, đến lúc ấy chắc Thẩm đại nhân cũng biết kết quả của Thương hội Thẩm gia rồi chứ. Ta nghĩ đại nhân nên cân nhắc kỹ lưỡng, cơ hội hợp tác với ta cũng chẳng có nhiều, một là đại nhân đưa tiền, hai là đại nhân tự đưa cổ họng mình cho kẻ khác siết."

Ánh mắt Lăng Tiêu Dã vằn đυ.c như báo con đang lên đà ngoạm lấy con mồi. Tɧẩʍ ɖυật Vân cười lặng tiếng, khẽ nói: "Thương trường cũng như chiến trường. Đương nhiêu, nếu phải chọn phe, ta phải chọn người cầm kiếm chắc tay rồi. Ba đợt bạc, một vạn lượng. Lần đầu sẽ được giao đến trước rằm tháng sau. Nhưng nếu sau này Đô đốc muốn nữa, phải cho ta chỗ bán binh khí rỉ sét của các ngươi."

"Được. Thành giao."

Lăng Tiêu Dã đứng dậy, nhìn quanh quất căn phòng một lúc, rồi đặt ánh mắt như dao sắc lạnh ghim lên gương mặt đã tái nhợt của Tɧẩʍ ɖυật Vân. Hắn gằn giọng: "Mong Thẩm đại nhân nhớ cho, không được để ai biết thương hội của Thẩm gia nhúng tay vào quân vụ."

"Đô đốc cứ yên tâm. Ta xưa nay làm ăn quý trọng nhất là chữ tín."

Tɧẩʍ ɖυật Vân đưa tay lau tầng mồ hôi trên trán. Sát khí trên người của Lăng Tiêu Dã thật khiến hắn thấy đau bụng mà. Tɧẩʍ ɖυật Vân như một con mèo ủ rũ, ngồi tắt lự trên ghế. Lát sau mới lò dò mò sang phòng bên cạnh. Hắn từ tốn mở cửa, lặng nhìn lên bóng lưng gầy gò đang đứng trước cửa sổ.

Tống Nhã Uyên đứng lặng, ánh đèn hoa rọi lên một góc mặt trắng noãn của y. Tay y cầm một chén rượu, ánh mắt đặt lên bóng lưng cao lớn của Lăng Tiêu Dã đang l*иg trong dòng người tấp nập. Cơn sốt điên dại ở sau gáy khiến y bất giác đưa tay lên chạm vào. Tống Nhã Uyên quay ra nhìn Tɧẩʍ ɖυật Vân đang đứng lúi cúi ở góc cửa, rồi y nhìn vài thiếu nữ đã choáng hơi men đang nằm la liệt trên đất.

"Các nàng lui ra hết đi."

Mấy thiếu nữ xách váy từ từ lui đi. Tống Nhã Uyên ngồi xuống bàn, thay một chén rượu khác. Tɧẩʍ ɖυật Vân cũng ngồi xuống, thở phào một hơi. Hắn cất giọng thủ thỉ: "Điện hạ, tên Lăng Tiêu Dã này thật áp bức quá mà. Điện hạ không biết khi nãy ta phải gồng mình đến mức nào đâu. Tay ta toát hết mồ hôi rồi đây này."

"Xưa nay ta thấy ngươi đi đàm phán đâu có thế nhỉ?" Y nhấp một ngụm rượu, tay chống xuống bàn, kê lấy đầu mình. Cơn giần giật ở sau gáy như muốn bức y đến phát điên.

"Điện hạ, đó đều là mấy tên gian thương dễ lừa. Vừa dọa vài câu đã co giò chạy mất dép rồi. Tên Lăng Tiêu Dã này thì khác. Nhưng mà, tại sao người lại muốn giúp hắn?"

Tống Nhã Uyên lắc lắc chén rượu trong tay mình, ánh mắt đặt lên ngọn đèn l*иg trăng ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Ta nói là sẽ giúp hắn sao? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra đây chính là con dao hai lưỡi đối với hắn à? Và ta chính là người cầm chuôi."

"Nếu hắn không dùng được, người tính làm gì?"

Y ngửa đầu, tựa vào lưng ghế, để ngực áo hờ hững rơi xuống vài lọn tóc con con. Ánh mắt mơ màng của Tống Nhã Uyên ngước nhìn Tɧẩʍ ɖυật Vân, y mỉm cười hoang dại: "Nếu đã chẳng dùng được, vậy thì còn giữ để làm gì?"