Đôi mắt Cố Nam đầy không nỡ, nhưng vẫn mãn nguyện nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt long lanh rơi xuống từ khóe mắt Cố Nam, trời biết anh không nỡ đến nhường nào.
Ngày hôm đó, đối với Tô Niệm Niệm, thế giới vốn ấm áp, một lần nữa bị bóng tối bao phủ.
***
Được sống lại một đời, Tô Niệm Niệm rất biết ơn.
Lần này, cô sẽ không để Cố Nam đợi lâu như vậy nữa.
Hơn nữa cô mang theo đầy y thuật trở về, cô tin vào bản thân, nhất định sẽ không để Cố Nam mắc ung thư dạ dày một lần nữa.
Cô nhất định có thể chăm sóc anh thật tốt!
Nhất định!
Thu lại mọi suy nghĩ trong lòng, Tô Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn về phía mẹ kế Đào Xuân Hoa đang không ngừng lải nhải!
"Rốt cuộc mày chọn cái gì? Là thay Tuấn Lãng đi lao động ở nông thôn hay là lấy chồng?"
Đào Xuân Hoa thấy Tô Niệm Niệm cứ cúi đầu không nói, cũng trở nên bực bội.
Không kiên nhẫn đứng dậy định đi dạy dỗ Tô Niệm Niệm một chút.
Ngay khi Đào Xuân Hoa đi đến trước mặt Tô Niệm Niệm, Tô Niệm Niệm đột nhiên đứng lên.
Bị ngược đãi trong thời gian dài khiến toàn thân Tô Niệm Niệm trở nên gầy gò, thường ngày cũng chỉ ấp úng vâng dạ.
Nhưng ngay khi Đào Xuân Hoa đối diện với đôi mắt của Tô Niệm Niệm, lại nhìn thấy từ trong đó một chút sự nguy hiểm.
Đào Xuân Hoa cảm thấy tim mình ngừng đập nửa nhịp.
"Cho dù tôi lấy chồng, con trai bà vẫn phải đi lao động ở nông thôn chịu khổ, bà có nỡ không?
Anh ta còn không biết rửa bát, cả ngày trồng trọt dưới ánh mặt trời, bà nghĩ anh ta sống nổi không?"
"Nói là để tôi chọn, thực ra lấy chồng chỉ là một cái cớ bà dùng để ép tôi đi lao động ở nông thôn mà thôi."
"Để tôi thay con trai bà đi lao động ở nông thôn cũng được, tôi muốn tiền! Bà đưa tiền cho tôi!"
Tô Niệm Niệm nói xong, trực tiếp đưa bàn tay về phía Đào Xuân Hoa.
Đào Xuân Hoa nghe lời Tô Niệm Niệm nói, trước tiên sững người, rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh cha của Tô Niệm Niệm.
"Hòa Bình ơi... ông xem con gái ông nuôi lớn tốt thế nào đi, bảo nó thay anh nó đi lao động ở nông thôn, nó lại còn đòi tiền tôi."
"Ở nhà, tôi một miếng ăn, một ngụm uống đều không bạc đãi nó."
"Người ta nói làm mẹ kế khó khăn, tôi... tôi thật sự là nuôi nó hơn mười năm vô ích!"
Vừa nói, giọng Đào Xuân Hoa đã trở nên hơi run rẩy.
Một bộ dạng oan ức sắp khóc.
Tô Hòa Bình làm sao không biết Đào Xuân Hoa đang bán thuốc gì trong bầu.
Những việc bà ta đã làm với Tô Niệm Niệm, Tô Hòa Bình cũng không phải hoàn toàn không biết.