Khi Tôi Trở Thành NPC Không Thể Công Lược

Chương 15

Trong giới thiệu từ phía chính phủ có ghi: Andyvere, Thánh Tử của Quang Minh Giáo Hội, là sứ giả tối cao của Thần Quang Minh, hiện thân của ánh sáng trong thế giới này. Trong các tài liệu chính thức, gần như mọi mỹ từ đều có thể được gán lên người Andyvere, như thể người này sinh ra để đại diện cho sự thuần khiết và tốt đẹp.

Nhưng hiện thực luôn có sự chênh lệch nhất định.

Nam nhân tóc vàng, mắt vàng kim, uể oải tựa lưng vào khung cửa như thể cơ thể không có xương. Hắn lười biếng bước đến trước mặt Phong Tuyền, tiện tay rút một chiếc lông vũ từ trong đống lông trong ngực đối phương.

"Qua cầu rút ván, cậu đúng là nhà tư bản thứ thiệt." Andyvere cong lưng, từ dưới nhìn lên đôi mắt Phong Tuyền. Khi tay hắn lướt qua, chiếc lông chim ban đầu có viền đen nhàn nhạt lập tức trở lại màu vàng kim thuần túy.

Phong Tuyền hơi nghiêng người né tránh, mày khẽ cau lại, ngửa ra sau một chút: "Xin lỗi, làm công lâu ngày rồi, hiếm khi có cơ hội được áp bức con chim nào đó, đương nhiên phải tranh thủ bóc lột cho hả lòng hả dạ."

"Đáng thương quá nhỉ?" Andyvere chú ý đến điểm không phù hợp trong lời cậu, lập tức phản bác.

“Ai là chim chứ?”

“Có cánh thì đều là chim chứ còn gì nữa?" Phong Tuyền tỉnh bơ đáp lại.

"Vậy thì cậu cũng là chim rồi, Batman." Andyvere không chịu thua.

“Tôi không có sở thích đeo mặt nạ tuần tra ban đêm, chú ý bản quyền, nhớ học lại phát âm.”

Phong Tuyền suy nghĩa một giây rồi lại nói thêm: “Với lại, dơi đâu phải loài chim, chín năm giáo dục bắt buộc ném đi đâu hết rồi.”

Andyvere: “…”

Nam nhân tóc vàng hừ một tiếng, bộ dáng ghét bỏ cực kỳ giống Phong Tuyền ban nãy, linh hoạt chuyển đề tài: “Được rồi, nói chính sự đi, sau cậu vẫn chưa chết vậy?”

Phong Tuyền: “…”

“Nếu không phải ta hiểu rõ ý tứ trong câu nói của ngươi thì giờ trên gương mặt điển trai kia đã dính một đấm rồi đấy.” Phong Tuyền để chiếc lông vũ trong tay lên bàn làm việc, cậu cảm thấy đoạn đối thoại từ nãy đến giờ giữa hai người thật ngớ ngẩn, cứ tiếp tục thế này thì có khả năng cả ngày cũng không hết.

Không khác gì mấy đứa trẻ mẫu giáo cãi nhau.

"Ban đầu định chết thật, ai ngờ được người ta cứu." Phong Tuyền chỉnh lại sợi tóc bên tai, rồi không khách sáo mà ngồi phịch xuống chiếc ghế vốn thuộc về chủ nhân căn phòng, vắt chéo chân như ở nhà, hoàn toàn không có khái niệm mình mới là khách.

Andyvere cũng không để ý, chỉ đổi tư thế, lười biếng tựa người vào thành ghế. Ánh mắt lướt qua mái tóc dài xõa xuống của Phong Tuyền, thờ ơ hỏi: "Vậy tiếp theo định làm gì?"

"Thôn tân thủ cũng không có nhiệm vụ gì mới. Ta định đưa bọn họ đến thị trấn, cũng đã đến lúc để họ trải nghiệm ma pháp rồi." Phong Tuyền trả lời.

Andyvere lúc này mới như bừng tỉnh: "Thảo nào hôm nay lại có hứng thú tới đây. Quả nhiên, chỉ khi có việc cần tới mới nhớ đến người ta. Đúng là loại nam nhân lạnh lùng vô tình, mà ta thì cả ngày chỉ biết nhớ mong cậu..."

Phong Tuyền lườm hắn: "Gần đây ngươi nghẹn lâu lắm rồi phải không?” Sao lại diễn hăng hái như vậy.

Andyvere không sở hữu ngũ quan sắc sảo góc cạnh, mà là nét đẹp ôn hòa, gần như được phủ lên bởi một tầng ánh sáng thánh khiết. Nhưng khi hắn thu lại vẻ đùa cợt, để ánh mắt kim sắc hạ xuống, cả người lại toát lên một cảm giác xa cách lãnh đạm, thanh cao, khiến người khác không thể với tới.

"Cậu nghĩ sao?" Andyvere nhìn chằm chằm "Bản thể thân ái của ta."

Phong Tuyền thở dài, nhìn biểu cảm miễn cưỡng trên gương mặt đối phương. Biểu cảm kia chẳng khác nào khi cậu trải qua 48 tiếng tăng ca liên tục, rồi soi gương với khuôn mặt thất thần trong kiếp trước.

Phong Tuyền quyết định vẫn không nên đâm chọc người ta quá: “Vật vả cho ngươi rồi, ta sẽ tăng lương được chưa.”

Andyvere: “…”

Andyvere: “Ta hận nhà tư bản.”

Phong Tuyền: “Cảm ơn, ta cũng vậy.”

Hai gã làm thuê liếc nhìn nhau, rồi bật cười. Một loại cảm giác đồng mệnh tương liên cay đắng không nói lên lời.

Đùa nghịch một lúc, Andyvere mới nghiêm giọng: "Cậu định ngày mai đưa bọn họ đi thức tỉnh ma pháp đúng không? Trấn gần nhất có giáo đường hình như là trấn Coca?"

"Ừ, chính nó." Phong Tuyền nheo mắt nhìn hắn, như nhìn thấu toan tính muốn hóng hớt kia: "Ngươi tính đi theo à? Đám người phía thần điện có chấp nhận không?"

"Ta chỉ cần nói đó là ý chỉ của thần là đủ. Dù sao, người chơi vốn nên được đãi ngộ đặc biệt mà." Andyvere có vẻ không chút để ý.

Phong Tuyền châm chọc: "Chậc chậc, Thánh Tử Quang Minh Giáo Hội mà bịa đặt thần dụ?"

"Nếu tín đồ cuồng nhiệt của giáo hội biết Thánh Tử mà họ sùng bái thực ra là kẻ vô thần, chắc cả đám điên lên mất."

Andyvere nhún vai: "Ai bảo? Đôi khi ta cũng tín ngưỡng một chút, nào là Jesus, Thượng Đế, Phật Tổ, Quan Âm, Ngọc Hoàng..."

Phong Tuyền bật cười: "Đúng là tín ngưỡng linh hoạt. Lúc cần thì cầu khấn, lúc xong thì vứt sang một bên. Ai mà chẳng là kẻ theo chủ nghĩa thực dụng."

Andyvere gật gù tiếp lời: “Quy luật đào thảo của tự nhiên còn gì. Thần không hiệu quả thì cũng sẽ bị đào thải thôi."

Hắn ngước nhìn lên trần nhà ngáp một cái, lẩm bẩm như thể kể một chuyện không mấy quan trọng, dường như những lời thốt ra không phải bí mật của thế giới này: "Mà thần của nơi này cũng đã sớm ngã xuống rồi. So với mấy lời nói dối của ta, sự thật đó chẳng phải sẽ khiến họ khủng hoảng hơn còn gì."

"Lông chim đủ dùng chứ? Nếu thiếu thì ta đi chuẩn bị thêm.” Nam nhân tóc vàng cuối cùng cũng đem câu chuyện trở về chủ đề ban đầu. “Thuộc tính hắc ám đúng là phiền phức."

“Ồ, thuộc tính ánh sáng cũng khiến ta cảm thấy có chút ngứa ngáy đó.” Phong Tuyền dựa lưng vào sofa, chống cằm nhìn Andyvere, khóe miệng khẽ cong lên: "Lúc ta đứng trước mặt ngươi, ngươi có cảm thấy khó chịu không? Có khao khát muốn thanh tẩy ta không?"

Andyvere liếc nhìn chiếc lông chim kim sắc trong tay: "Cũng có đấy. Cảm ơn cậu vừa rồi đã không chém ta một nhát." Andyvere liếc nhìn chiếc lông chim kim sắc trong tay.

"Thế giới này phân chia sức mạnh quá mức rõ ràng. Ánh sáng là ánh sáng, bóng tối là bóng tối. Không có chỗ cho vùng xám."

Hắn bật cười chua chát: "Nếu một người lỡ có thiên phú cả hai bên, thì ánh sáng sẽ lập tức nuốt chửng phần còn lại. Không cho bất kỳ cơ hội hòa hoãn nào.”

“Việc này căn bản không phù hợp với quy luật tự nhiên.”

"Có ma pháp rồi còn đòi tuân theo khoa học gì nữa?" Phong Tuyền cũng nhặt lấy một chiếc lông kim sắc, chỉ trong chớp mắt, nó liền chuyển sang màu đen tuyền. Cậu hơi dùng sức một chút, chiếc lông lập tức tan thành tro bụi.

"Cũng may nhờ có ngươi hỗ trợ thanh lọc, ta mới có thể giấu đi ma pháp hắc ám lộ ra trên người."

Ở thế giới này, bất kể ánh sáng hay bóng tối đều mang tính đàn áp cực mạnh. Andyvere là hiện thân được ánh sáng bao bọc, còn Phong Tuyền thì trầm lặng như vực sâu. Dù có cùng nét mặt, cùng lời nói, vẫn tạo ra cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Vì thế, Ivan buộc phải đeo chiếc lông chim do Andyvere tạo ra để che giấu khí tức. Nếu không, cậu thiếu niên ôn hòa, dịu dàng mà người chơi yêu mến ấy, hẳn đã bị xem là pháp sư hắc ám.

Thậm chí, liếc mắt một cái sẽ bị gắn mác: Vai ác phản diện trong trò chơi.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Phong Tuyền nhanh tay nhận lại hộp lông vũ, búng ngón tay, trực tiếp biến mất tại chỗ.

Andyvere ngả đầu vào vách tường, ảnh ngược trong đôi mắt dần biến mất, chỉ còn sự trống rỗng, hắn tự lẩm bẩm: "Hết giờ thư giãn, đến lúc làm việc rồi."

Gương mặt Andyvere trở nên nghiêm túc, trên mặt mang theo vẻ nhân ái, ánh sáng ôn nhu lan tỏa khắp không gian. Vẻ lười nhác trước đó hoàn toàn biến mất.

Thấy tiếng đập cửa vang lên, hắn chậm rãi mở miệng: “Mời vào.”

Một thị nữ tóc đen bước vào, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Cô nhẹ giọng, âm thanh kính cẩn: "Thưa Thánh tử đại nhân, công chúa điện hạ của vương quốc mong được yết kiến."

Thánh Tử tóc vàng nở nụ cười hiền lành, kể cả thị nữ từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu, hắn vẫn dịu dàng đáp lại: "Làm phiền cô từ chối công chúa điện hạ giúp ta nhé, Camilla."

"Bảo với công chúa rằng ta phải tới thánh đường để lắng nghe lời dạy của thần." Andyvere đặt tay lên ngực, cúi đầu nhắm mắt. Mái tóc vàng khẽ lay động theo động tác, thần thái nghiêm trang như một tín đồ sùng đạo trung thành đang cầu nguyện.

Camilla cũng làm động tác tương tự, cúi đầu sâu hơn nữa: "Vâng, thưa Thánh Tử đại nhân."