Khi Tôi Trở Thành NPC Không Thể Công Lược

Chương 14

Chỉ còn lại [Thủy Vô Nguyệt] và [Ba Ba] vẫn còn online, lần này đến cả [Bóp Hông Một Cái] cũng tạm thời đăng xuất.

[Thủy Vô Nguyệt] quay sang hỏi: "Tôi mượn được cuốn sách của Ivan xong mới out, cậu thì sao?"

[Ba Ba] duỗi người một cái: "Tôi chờ thêm chút nữa, còn vài chuyện muốn hỏi Ivan. Tôi nhớ cảnh đêm ở đây rất đẹp, lát nữa chờ cậu dạy tôi cách chụp ảnh nha?"

“Giúp như thế nào?” [Thủy Vô Nguyệt] nhướng mày.

"Lúc đó tôi sẽ mở lại phát sóng trực tiếp, cậu chat riêng chỉ tôi xem căn góc đẹp chưa là được." Lúc đánh Boss, nhân vật [Ba Ba] trong game ngất đi giữa chừng nên cô cũng dứt khoát tắt luôn livestream, chuyển sang phòng của [Bóp Hông Một Cái] hóng hớt. Đến giờ vẫn chưa mở lại.

[Thủy Vô Nguyệt] cẩn thận nghĩ ngợi, thấy bản thân cũng không có việc gì gấp nên gật đầu đồng ý.

Khi Ivan từ trong phòng chạy ra với hai quyển sách trong tay, cuộc trò chuyện giữa hai cô gái cũng vừa kết thúc.

[Thủy Vô Nguyệt] nhận lấy, vừa lật vài trang thì thấy ngay thanh tiến độ trước mắt biểu thị: [Tiến độ đọc sách]

Chỉ cần chờ khoảng một phút là sẽ hoàn thành quá trình đọc. Sau đó, mỗi khi gặp lại các loại thảo dược tương ứng trong sách, hệ thống sẽ tự động nhận diện, không còn là những ký hiệu [???] như trước.

Những kiến thức Ivan phổ cập cho họ cũng sẽ giúp các vật phẩm từ hiển thị [???] thành tên cụ thể, đồng thời cho phép người chơi biết họ có thể thu thập hay không với hiệu ứng viền vàng (trước đó, nếu chưa biết tên thì vẫn có thể nhặt được, nhưng sẽ giống như tình huống [Ba Ba] gặp phải hôm nay, khi không hiển thị gì họ có khả năng sẽ chạm phải vật phẩm có độc).

Tính năng này quả thực rất hữu ích với người chơi.

[Thủy Vô Nguyệt] lật vài trang nữa rồi gật đầu, cảm thấy rất hứng thú với các mô tả chi tiết bên trong, thật bất ngờ khi một game thực tế ảo có thể chăm chút đến mức này.

"Cảm ơn, tôi đọc xong sẽ trả lại." [Thủy Vô Nguyệt] vẫy tay chào cậu rồi rời khỏi vị trí.

Ivan cũng vẫy tay đáp lại, quay đầu lại thì thấy [Ba Ba] đang mỉm cười rạng rỡ với mình: "À đúng rồi Ivan, tôi mới để ý dây buộc tóc của cậu đẹp thật đấy! Cho tôi xem thử được không?"

NPC dẫn đường hơi sững người, sau đó mỉm cười dịu dàng: "Đương nhiên là được, người lữ hành."

Nói rồi cậu tháo dây buộc tóc của mình ra, đưa cho [Ba Ba].

[Ba Ba] cẩn thận quan sát, nhìn kiểu gì cũng thấy đây chỉ là một sợi dây buộc tóc đơn giản phối giữa đen và vàng kim, chẳng lẽ lúc nãy mình nhìn nhầm rồi sao?

Cô vẫn rất tin vào trí nhớ của mình, nên cảm thấy khả năng nhìn nhầm không cao. Ivan mất đi sợi dây buộc tóc, có vẻ hơi lạ lẫm, cậu đưa tay lên gãi gãi sau gáy. "Có gì khiến cô thắc mắc sao, người lữ hành?"

"Ừm... Tôi nhớ hình như màu sắc của nó không giống lúc trước thì phải?" [Ba Ba] nghiêng đầu hỏi thẳng.

Cậu thiếu niên tóc đen thong thả chậm rãi chớp chớp đôi mắt, rồi mỉm cười: "Có lẽ là cô nhìn nhầm thôi."

[Ba Ba] không phải kiểu người sẽ truy hỏi đến tận cùng. Thấy Ivan không trả lời gì thêm, cô cũng lịch sự trả lại dây buộc tóc.

Ivan nhìn lại sợi dây trong tay, rồi đột nhiên mở lời: "Ngày mai, tôi có chuyện muốn trao đổi với mọi người một chút."

"Cô có thể giúp tôi nhắn lại cho mọi người được không?"

[Ba Ba] giơ tay làm dấu OK: "Được chứ! Cứ yên tâm giao cho tôi."

Nhìn bóng dáng người chơi rời đi, Ivan mới thu lại nụ cười dịu dàng. Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào sợi lông chim đang dần chuyển màu đen sẫm, khẽ lẩm bẩm: "Lại phải bổ sung hàng rồi."

Dứt lời, cậu búng tay một cái.

Lần này, trước mặt Ivan không xuất hiện cánh cổng ma pháp phức tạp lúc trước, mà là một vòng xoáy dịch chuyển giống như Truyền Tống Trận.

Cậu không chút do dự bước vào. Ngay lập tức, vẻ ngoài của thiếu niên Ivan biến mất, thay vào đó là một pháp sư khoác áo choàng dài, tóc đen xõa vai. Đây vốn là ngoại hình ban đầu của Phong Tuyền.

Điểm đến của Truyền Tống Trận là một văn phòng rộng lớn, trống trải. Phong Tuyền thành thạo mở ngăn kéo bàn, nhìn thấy bên trong là một đống lông chim màu vàng kim, gật gù hài lòng.

"Này, chẳng lẽ cậu không thấy ta đang đứng đây à?" Một giọng nam trầm thấp vang lên từ cửa.

Phong Tuyền lười nhác ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải một thân ảnh phủ đầy kim sắc.

Tóc vàng, mắt vàng, nhưng lại không hề chói mắt, ngược lại mang một vẻ thần thánh thuần khiết lạ thường.

Phong Tuyền khẽ bĩu môi, “Hừ” một tiếng rồi mang theo sự ghét bỏ rồi dời đi tầm mắt.

"Hửm, thật sự không muốn nhìn ta sao?" Nam nhân tóc vàng đặt tay lên ngực làm ra vẻ mặt đau khổ: "Ta đã cực khổ chuẩn bị lông vũ cho cậu, vậy mà ngay cả một ánh nhìn cậu cũng tiếc trao đi. Tình yêu của chúng ta đã tiêu tan theo thời gian rồi sao?"

"Quả nhiên, không có đàn ông nào là không thay lòng đổi dạ."

"Làm ơn bớt diễn được không?" Phong Tuyền ôm lông vũ trong tay, trong lúc đó, phần chóp màu kim sắc phía trên lại từ từ chuyển sang màu đen.

"Với lại, ngươi mắng ta chẳng phải cũng mắng luôn chính mình còn gì?" Pháp sư tóc dài mặc trường bào ngẩng đầu lên, giọng kéo dài mang theo trêu chọc: "Người yêu dấu của ta, Andyvere."

Andyvere lập tức đáp lại bằng chất giọng y hệt: "Thì chẳng phải ta đang phụ họa để nâng cao chất lượng tiết mục à? Bản thể yêu dấu của ta~"