"Ivan! Cậu còn cần tôi giúp gì nữa không?" Một chàng trai tóc vàng với gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười thân thiện hỏi thăm.
“Làm phiền anh rồi, quả là người lữ hành nhiệt tình.” Cậu thiếu niên tên Ivan có mái tóc đen rối, phần đuôi tóc chạm đến vai, vài sợi tóc được túm lại buộc đơn giản phía sau đầu.
Đôi mắt xám trong sáng của cậu ánh lên ý cười: "Mọi người trong làng đều rất biết ơn sự giúp đỡ của các vị trong thời gian qua. Được các vị hỗ trợ là vinh hạnh của chúng tôi."
"Để bày tỏ lòng biết ơn, tối nay trong làng sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người." Nói đến đây, Ivan bỗng ủ rũ: "Tiếc là thanh niên khỏe mạnh trong làng đều đi làm ở thị trấn, bà A Nhã thì đang buồn rầu vì chưa chuyển được nguyên liệu nấu nướng tới đây..."
Chàng trai tóc vàng chớp mắt hiểu ý, giơ tay ra hiệu OK: "Cứ để tôi lo!"
Ivan lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Sao có thể tiếp tục làm phiền mọi người như thế được! Dân làng mở tiệc là để cảm ơn các vị mà."
"Ha ha! Chỉ là chút việc nhỏ thôi, đừng nghĩ nhiều! Tôi đi tìm bà A Nhã ngay!" Dứt lời, chàng trai tóc vàng vẫy tay chạy đi. Ivan giơ tay định giữ lại nhưng không kịp.
Nhớ lại biểu cảm vừa rồi của cậu thiếu niên, chàng trai tóc vàng đã chạy xa không khỏi cảm thán: "NPC này được thiết kế chân thật quá!"
Trong tầm nhìn của chàng trai tóc vàng, màn hình màu xanh nửa trong suốt hiển thị các số liệu trò chơi quen thuộc, bao gồm: Kỹ năng, ba lô, trang bị... được sắp xếp theo thói quen của người sử dụng.
Nổi bật nhất là dòng chữ chạy liên tục ở góc trái:
[Ivan dễ thương quá đi mất!]
[Trông như người thật ấy, tôi cũng muốn chơi!]
[Bao giờ mới thoát khỏi Làng Tân Thủ chán ngắt này đây?]
[Chủ phòng nhanh cái chân lên! Mau lên cấp đi!]
“Tôi muốn cũng đâu có nhanh hơn được.” Khi đã rời xa nhóm NPC, anh chàng bỗng thay đổi thái độ, véo mặt mình, khuôn mặt điển trai này quả thật sinh ra để dành cho nhân vật chính. Trên đầu anh ta có dòng chữ [Bóp Hông Một Cái] mà chỉ người chơi mới thấy được, nói:
"Hiện vẫn ở Làng Tân Thủ. Theo kinh nghiệm chơi game nhiều năm của tôi, giai đoạn đầu hiểu được bối cảnh của thế giới này là đủ. Bữa tiệc tối nay chắc chắn sẽ mở ra tình tiết then chốt! Có dám cá cược không?"
[Tôi cược 5 đồng!]
[Cược! Tôi tặng chủ phòng tên lửa khen thưởng.]
[Bắt đầu chờ mong hơn rồi! Cốt truyện cuối cùng cũng sắp mở! Nhà sản xuất cũng quá lừa người rồi, bắt chúng ta chờ lâu như vậy.]
"Hừ, còn không phải tại người chơi được phép tự do quá sao. Nếu nhiệm vụ ở Làng Tân Thủ là bắt buộc thì sẽ không phù hợp với người chơi mới sợ giao tiếp xã hội. NPC chân thật đến mức không giả tí nào, toàn giao nhiệm vụ lặt vặt, đôi khi phát hiện manh mối không phải trùng hợp thì cũng chỉ là toàn lời nói xã giao."
[Bóp Hông Một Cái] tiếp tục than thở: “Nếu chơi game mà không để ý đến nhiệm vụ, chỉ đơn thuần làm ruộng, xây nhà, ngắm cảnh thì bối cảnh ở đây quả thực không tồi, chụp ảnh cực đẹp. Quan trọng nhất là không có con muỗi nào!”
"Làng Tân Thủ đã thế, map sau chắc còn đẹp hơn."
Anh nhún vai: "Nhưng tôi chỉ hứng thú với cốt truyện chính."
"Tiện thể quảng cáo cho đồng đội một chút, ai thích ngắm cảnh và selfie có thể xem livestream của A Thủy ủng hộ."
"Nói chung trải nghiệm khá ổn. Ban đầu tôi lo lắng vì đây là game thực tế ảo nội địa đầu tiên, sợ lại phía trên cấm như mấy game trước đó. Nhà phát hành cũng không phải lần đầu phát hành, nhiều game đã bị bỏ dở giữa đường, nhất là khi thị trường còn non trẻ."
Chính phủ mời nhiều người tham gia test nội bộ kiểm tra rà soát, bao gồm cả streamer nổi tiếng để quảng bá. [Bóp Hông Một Cái] và A Thủy vừa được nói đến đều là streamer.
"Hiện tại trò chơi có vẻ tiến triển khá ổn định, các map khác thì vẫn chưa mở, phải đợi diễn biến tối nay vậy!" [Bóp Hông Một Cái] hăm hở xoa tay, rồi vui vẻ chạy đến khi thấy bóng hình quen thuộc, lập tức tiến lên chào hỏi: "Chào bà A Nhã! Cần cháu giúp gì không ạ?"
Một bà lão tóc hoa râm chậm rì rì quay đầu lại, nhìn kỹ người đang đi đến: “À, thì ra là ngài [Bóp Hông Một Cái].”
[Ha ha ha ha cứu tôi!]
[Trước kia chơi game mobile bị NPC gọi thế này không có cảm giác gì, hiện tại chủ phòng sao có thể nhịn xuống mà không cười chút nào vậy ha ha ha!!]
[Dùng ngữ khí đứng đắn nhắn để gọi một cái tên cợt nhả nhất, ta có thể ôm bụng cười cả buổi.]
[Hình như có chủ phòng còn đặt tên "Ba Ba" nữa phải không? Thật sự muốn qua hóng hớt một chút.]
[Chẳng nhẽ còn muốn chạy quanh thôn bắt mọi người gọi “Ba Ba” sao ha ha ha!]
[Phần tử khủng bố ngôn từ này cần được xích lại!]
[Hình như có một NPC không hề bị dính bẫy?]
[Ivan đâu? Cậu ấy chỉ gọi "người lữ khách nhiệt tình" thôi!]
[Muốn nghe cậu ấy gọi ba ba quá!]
[Nếu không phải chính phủ nói đây là NPC, tôi tưởng Ivan là nhân viên vì cậu ấy quá thông minh!]
Xin lỗi, tuy rằng NPC này không phải nhân viên nhưng đúng là người thật.
Khi người chơi khác đang làm nhiệm vụ hoặc nghỉ ngơi, Ivan lẻn vào phòng ngủ, úp mặt vào gối tre mùi thơm thanh mát.
"Phải đẩy nhanh cốt truyện thôi." Ivan tự nhủ nói thầm. "Kéo dài thế này, đám người chơi kia sẽ hết hứng thú mất."