Chờ khoảng mười phút, người đàn ông mới buông Tô Hoà ra. Lúc này, cậu ta đã có chút thở dốc.
Tô Hoà làm bộ giận dỗi, lườm hắn ta một cái rồi từ từ điều chỉnh nhịp thở của mình.
Người đàn ông bật cười sang sảng: "Ở bên nhau một tháng rồi, sao em vẫn chưa biết hôn thế hả?"
Tô Hà ôm lấy cánh tay hắn ta, giả vờ tức giận nói: "Anh là mối tình đầu của em mà!"
Nhưng trong lòng cậu ta lại đầy khinh miệt.
Tình đầu cái quái gì, đi qua hơn trăm thế giới rồi, ngay cả mặt mũi mối tình đầu của mình trông thế nào cậu ta cũng chẳng nhớ nổi nữa.
Với tư cách là một cao thủ tình trường dày dạn kinh nghiệm, đóng vai một đóa hoa nhỏ ngây thơ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dù đối phương là một nhân vật quan trọng, nhưng IQ cũng chỉ đến thế này thôi, cậu ta mới mất có một tháng đã chinh phục thành công rồi.
Hắn ta vốn dĩ chỉ là một viên đá lót đường để cậu ta lợi dụng mà thôi.
Thật nực cười khi thế giới này lại bị đánh dấu là thế giới nguy hiểm cấp cao, đến mức chủ thần còn đặc biệt cảnh báo, nói rằng đã có rất nhiều ký chủ bỏ mạng ở đây. Nhưng xem ra cái thế giới cấp S này cũng chẳng có gì ghê gớm.
Tô Hoà chưa từng thất bại trong việc chinh phục ai, cậu ta sinh ra chính là để được vạn người theo đuổi.
Kìm nén dã tâm trong đáy mắt, lúc này Tô Hà mới nhớ tới sự tồn tại của 1551.
[Tôi không phải ký chủ đầu tiên của cậu đúng không?]
1551 nhỏ giọng đáp: [Anh là người thứ tư.]
Anh bắt đầu lo lắng Tô Hà sẽ hỏi về tỷ lệ nhiệm vụ thành công của mình. Con số 0 to tướng kia nằm chình ình ra đó, biết đâu ký chủ sẽ lập tức chọn bỏ rơi mình.
Anh không muốn bị vứt bỏ nữa.
May mà Tô Hà không hỏi thêm gì mà tiếp tục dịu dàng trò chuyện với người đàn ông kia.
Nụ cười trong mắt cậu ta vẫn giả tạo như cũ, nhưng diễn xuất của cậu ta thực sự quá xuất sắc. Người đàn ông được cậu ta tâng bốc hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Ngay cả 1551 cũng chẳng nhận ra.
Anh chỉ cảm thấy ký chủ mới của mình là một người tốt, không hề tỏ ra ghét bỏ anh.
Nhưng 1551 nào biết, trong mắt Tô Hoà, anh chẳng khác gì một công cụ, ai lại quan tâm đến quá khứ của một món đồ chứ?
Giữa lúc họ trò chuyện, điện thoại trong túi người đàn ông đang ôm nửa người Tô Hoà vang lên. Hắn ta không hề né tránh mà thản nhiên nhận cuộc gọi ngay trước mặt cậu ta.
Giọng nói vốn đã lạnh lùng, lúc nói chuyện với người bên kia lại càng giống một con rắn độc, khiến người nghe có cảm giác như bị siết chặt lấy.
1551 nghe rõ mồn một nội dung cuộc gọi, kể cả cách người bên kia xưng hô với hắn ta.
Thì ra hắn ta tên là Chu Tần.
Chu Tần…
1551 chớp mắt đầy khó hiểu, cảm thấy cái tên này quen thuộc đến lạ.
Sau một hồi ngẩn người, anh bỗng bừng tỉnh.
Đây chẳng phải là tên của kẻ thù không đội trời chung với nam chính sao!?
…
1551 tỉnh lại giữa một tràng âm thanh hỗn loạn.
Vì năng lượng còn lại quá ít sau khi vào thế giới cấp S, anh đã tự động bật chế độ tiết kiệm pin.
Giống như con người cần ngủ, mỗi ngày anh cũng phải nghỉ ngơi vài tiếng.
Nhìn căn phòng chật hẹp xa lạ trước mặt và ký chủ của mình đang hôn mê bất tỉnh, 1551 hoảng loạn.
Anh thật sự quá thiếu cảnh giác rồi! Sao lại để ký chủ rơi vào nguy hiểm thế này chứ!
[Ký chủ, mau tỉnh dậy! Hình như chúng ta bị bắt cóc rồi!]
Giọng anh vừa vang lên, người tỉnh dậy không phải là Tô Hoà, mà là một người đàn ông khác ở bên kia.