Người đàn ông hoàn toàn không biết, hành động vừa rồi của mình suýt chút nữa đã chọc giận toàn bộ đám đông.
Lúc này, những người sống sót đang sốt ruột chờ máy chủ tải lại được, nhìn buổi livestream đột ngột bị tắt, các quảng trường lớn nhỏ trong căn cứ đều bùng nổ những tiếng "gào thét" theo nhiều kiểu khác nhau.
Nhưng cho dù anh có biết đi nữa, e là cũng chẳng để trong lòng.
Cố Vu Mạc lặng lẽ đi sau lưng Quý Ngôn, quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Hành vi theo dõi chăm chú như vậy, trong xã hội loài người thì có phần hơi "quá đà". Nhưng mà Quý Ngôn là một cá thể ô nhiễm không phải con người.
Anh có một lời giải thích hoàn hảo cho mọi hành động hiện tại của mình, anh là đang kiểm tra xem hắn thật sự có vô hại hay không.
Vẫn cần phải quan sát thêm một thời gian nữa.
Quý Ngôn đã lục lọi một vòng mấy món đồ của Cố Vu Mạc, nhưng chẳng phát hiện được thứ gì thú vị.
Ba lô của anh so với mấy người mà hắn từng gặp thì tối giản hơn rất nhiều, hoàn toàn không có bất kỳ vật phẩm nào có thể dùng để xoa dịu tinh thần.
Điều đó rất phù hợp với khí chất lạnh lùng, cứng rắn trên người Cố Vu Mạc.
Lúc này, một con côn trùng nhỏ đi ngang qua, là một con sâu độc to cỡ móng tay.
Quý Ngôn lập tức bị thu hút sự chú ý.
Loại sâu độc này với người bình thường thì mang tính nguy hiểm chết người, đến cả những tiến hóa giả cấp thấp gặp phải cũng phải né tránh.
Thế nhưng đối với Quý Ngôn đã từng sống vài ngày liền trong vực sâu đầy rẫy độc vật, thì con sâu nhỏ này đến cả đồ ăn vặt cũng không tính là.
Nhưng dùng làm đồ chơi thì được, có thể nghịch một chút.
Hắn vừa mới giơ móng vuốt ra, giọng nói lạnh nhạt của Cố Vu Mạc đã vang lên từ phía sau: "Cẩn thận."
Quý Ngôn khẽ động đôi tai tròn, làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục lao về phía trước.
Con sâu nhỏ linh hoạt nhảy về phía trước một đoạn.
"Chít!"
Điều đó càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng săn mồi trong hắn, đôi đồng tử tròn xoe ánh lên sự hứng khởi, hắn liền nhảy theo ngay sau đó.
Nhưng ngay giây tiếp theo, con sâu ấy đột ngột lật ngửa và chết ngay tại chỗ.
"Chít?"
Quý Ngôn tròn mắt, phanh gấp lại, ngu ngơ nhìn con sâu nhỏ chết bất đắc kỳ tử.
Tên thủ phạm thì đang đứng yên phía sau không nói một lời.
Cố Vu Mạc khoanh tay sau lưng, vẻ mặt như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến anh cả.
Quý Ngôn không hiểu chuyện, nếu bị con côn trùng độc cắn thì thật đáng tiếc.
Những người trong viện nghiên cứu chắc chắn cũng đã xem buổi livestream, có thể bọn họ đã chuẩn bị sẵn phương hướng nghiên cứu và chiến lược rồi. Trước khi mọi chuyện diễn ra, Cố Vu Mạc phải bảo vệ hắn để đảm bảo hắn sống sót và tới được căn cứ.
Không biết vì sao, khi nghĩ đến đây, Cố Vu Mạc bỗng cảm thấy không thoải mái, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.
Chỉ là nghiên cứu mà thôi, anh sẽ để mắt đến đám người đó để bảo vệ sự an toàn của Quý Ngôn.
Dù sao thì anh đã nói, sẽ nuôi hắn.
Cố Vu Mạc cau mày rồi từ từ thả lỏng, cúi nhìn Quý Ngôn vẫn còn ngây ngô.
Quý Ngôn giơ móng vuốt chạm vào con sâu nhỏ, xác nhận nó thật sự chết một cách kỳ lạ, hắn lập tức cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa, liền đi về phía vực sâu.
Đi được vài bước, hắn liền bị chắn lại.
Cố Vu Mạc tưởng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đến vực sâu: "Đừng có chạy lung tung, chỉ một con ô nhiễm bất kỳ trong đó cũng có thể ăn sạch xương cốt của cậu."
"Chít? Chít chít chít!"
Con người ngốc nghếch, anh đang coi thường tôi sao?
Có lẽ vì Quý Ngôn trông quá tức giận, Cố Vu Mạc chợt nhận ra điều gì đó, anh bước dài tới nơi mà hắn vẫn nhìn chăm chăm vào.