Làm Sao Nuôi Dưỡng Một Con Hung Thú Diệt Thế

Chương 24

Lại một lần nữa cảm nhận được đệm thịt mềm mềm vỗ lên mặt, anh cúi mắt nhìn sinh vật nhỏ bị bế lên, gương mặt không vui chút nào nhưng cũng chẳng giơ móng vuốt sắc nhọn ra.

Khóe môi của anh không kiềm được mà khẽ nhếch lên.

Ừm, đúng là rất đáng yêu.

Quý Ngôn không thích bị bế lên, hắn vùng vẫy kịch liệt, thân thể mềm mại như sợi mì cứ uốn éo trượt xuống.

Hắn thực sự quá mềm, Cố Vu Mạc không dám dùng sức, sợ lỡ tay làm đau hắn, đành phải để hắn tự nhảy xuống, vừa khéo đáp lên máy quay đang phát trực tiếp.

Sự chú ý của Quý Ngôn hoàn toàn bị thu hút bởi cái cục sắt đen to đùng đang phát sáng đèn nhỏ kia. Hắn quay lưng về phía Cố Vu Mạc, cái đuôi to quét qua quét lại, chiếc mũi hơi ươn ướt lại tò mò dí sát vào màn hình mà ngửi ngửi.

Ống kính livestream lập tức tối đen, người xem lại chỉ thấy một màn hình đen sì.

Nhưng khác với lần trước khi màn hình đen khiến người ta bất an, lần này, phần bình luận phát nổ vì quá mức phấn khích:

[A a a a a bé con đang liếʍ tôi sao!?]

[Cái gì thế này? Sinh vật lông xù sao? Tôi muốn cắn! Cắn cắn cắn cắn cắn cắn!]

[Đây không phải là vật ô nhiễm à? Sao thủ lĩnh lại ở cùng một chỗ với vật ô nhiễm?]

[Dù có đáng yêu thì vẫn là vật ô nhiễm thôi.]

[Hu hu hu lần cuối cùng tôi được "hít mèo" là từ 25 năm trước rồi...]

Bình luận chạy vèo vèo, nhưng khi bắt đầu có người phản ứng lại thì xen giữa đám phấn khích cuồng nhiệt ấy cũng đã có vài tiếng nghi hoặc vang lên.

Quý Ngôn lùi về sau hai bước, hắn phát hiện bên cạnh máy quay còn có một màn hình nhỏ, trên đó có thể thấy được những dòng bình luận đang bay lượn.

Thị lực động của hắn rất tốt, dù tốc độ bình luận cực nhanh, hắn vẫn bắt được vài chữ.

Có người dùng từ đáng yêu, cũng có vài câu hắn không hiểu nổi lắm.

Ngay lúc đó, lại có một dòng bình luận bay qua nghi ngờ xem hắn có thật sự là "lông xù" không, lần này hắn đọc hiểu được.

Thì ra mấy chữ nhỏ này là đang nói về mình!

Hắn tất nhiên là lông xù, chứ không phải cái bánh mì mốc to tướng!

Quý Ngôn lập tức xù lông, hướng về phía màn hình mà nhe răng gầm gừ, chỉ là mấy chiếc răng nhỏ xíu như hạt gạo, đối với những con người đã quen nhìn thấy những quái vật vặn vẹo đáng sợ thì... chẳng có chút uy hϊếp nào, chỉ toàn là đáng yêu.

Khoảnh khắc này được livestream rõ nét ngay tại căn cứ, dáng vẻ hung dữ non nớt cùng lớp lông mịn xù xù đều hiện ra rõ ràng. Ngay cả những người vừa mới nghi ngờ hắn cũng vô thức nín thở trong giây phút ấy.

Quá... quá là phạm quy rồi!

Chỉ trong một giây, hàng vạn bình luận ào ào tuôn ra, khiến màn hình đột nhiên trống trơn.

Số người gửi tin nhắn quá nhiều, máy chủ bị quá tải.

Hử?

Đám chữ nhỏ này bị hắn dọa sợ rồi à?

Quý Ngôn đưa móng vuốt trắng muốt ra chọc chọc vào màn hình trống trơn.

Ngay lập tức, hắn trở nên kiêu hãnh, ưỡn thẳng cái ngực nhỏ lên.

Hành động đó rơi vào mắt Cố Vu Mạc chẳng khác nào một con non đang tò mò về mọi thứ, có lẽ là thấy những dòng chữ di chuyển trên màn hình thú vị nên mới phản ứng như vậy.

Những đứa nhỏ thì luôn có lòng hiếu kỳ cao, mà cảm xúc cũng đến nhanh đi nhanh.

Phát hiện không còn mấy dòng chữ bay qua lại nữa, hắn liền mất hứng với cục sắt to đùng kia, quay sang cào móc mấy món đồ khác.

Việc livestream đột ngột kia vốn chỉ là một sự cố bất ngờ, thấy Quý Ngôn không còn hứng thú, Cố Vu Mạc cũng không do dự, đưa tay tắt luôn máy quay.

Còn về lời dặn của cấp dưới rằng anh nên xây dựng hình tượng tốt trước mặt những người sống sót, anh hoàn toàn không để tâm.