Trùng Đực Ốm Yếu Tay Không Xé Cơ Giáp

Chương 6

Lệ Phù Thanh di chuyển giữa những đống đổ nát trên đường phố, động tác cầm súng có chút vụng về. Thân thể này quá yếu, may mà ngũ giác lại tương đối nhạy bén, thường có thể phát hiện hung thú trước khi chúng phát hiện hắn. Điều này cho hắn nhiều không gian sai sót. Lỡ bắn hụt phát thứ nhất và thứ hai, hắn vẫn có thể sống sót, và có cơ hội bắn phát thứ ba.

Nhìn con thú hoang ngã xuống cách hắn ba bước chân, Lệ Phù Thanh nắm bàn tay tê dại, dựa vào tường thở dốc một lát, rồi bước qua xác chết trên mặt đất, tiếp tục tiến về phía trước.

Sau mỗi lần nổ súng, độ chính xác của hắn tăng lên. Hắn thường có thể bắn chết hung thú ngay khi phát hiện chúng.

Điều duy nhất không tốt là chẳng mấy chốc, cổ tay phải của hắn đã bị lực giật làm cho... trật khớp.

Lệ Phù Thanh: "..."

Thân thể này thật là...

Trên bầu trời, đội hộ vệ hạm đội quân phản loạn đang giao chiến ác liệt với trùng tộc chợ đen.

Số lượng quân phản loạn lần này quá đông, đông hơn nhiều so với quân đồn trú trên hoang tinh N91. Quân đồn trú chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn hạm đội chủ lực quân phản loạn bên ngoài hoang tinh, không thể quản lý những chiến hạm nhỏ còn lại. May mắn thay, lực lượng vũ trang chợ đen cũng không thua kém những đơn vị nhỏ của quân phản loạn.

Sidon xuyên qua làn đạn dày đặc, quay đầu nhìn lại. Thực ra, y cũng không biết tại sao mình lại ném bình xịt tái tạo tế bào đắt tiền cho trùng cái kia. Rõ ràng, trước đây y ghét nhất những trùng cái như vậy, nhưng vừa rồi y lại thấy vết thương trên người trùng cái kia chướng mắt.

Y dang đôi cánh xương khổng lồ, đáp xuống một phi cơ quân phản loạn.

Loại trùng cái yếu đuối đó thật là mất mặt trùng tộc. Vì vậy, tốt hơn là nên chữa lành vết thương cho hắn, để khỏi bị những á thư khác nhìn thấy và đem ra cười nhạo.

Máu bắn ra từ bên tai. Sidon nghiến răng, mắt đỏ ngầu, không chút khách khí nổ nát khoang điều khiển, vặn gãy cổ trùng cái trong khoang điều khiển.

Chắc lão đại cũng nghĩ như vậy nên mới đưa súng cho trùng cái kia để phòng thân.

Sidon vẫy đôi cánh xương khổng lồ, từ phi cơ sắp tan xác này nhảy sang một phi cơ khác, theo lão đại tiến về chiến trường chính.

Chiến trường chính của quân phản loạn nằm ở hướng đông nam. Càng tiến về phía đó, làn đạn càng dày đặc.

Sidon đánh giá, lần này bọn họ khó mà sống sót. Quân phản loạn tuy là một khối thống nhất, nhưng thực ra có hai phe. Một phe do Ula cầm đầu, chủ yếu mở rộng thế lực, chiếm đoạt lãnh thổ, vũ khí và tiền bạc.

Phe còn lại do Chaos cầm đầu, chúng lấy tàn sát làm thú vui, hoàn toàn không quan tâm đến lợi ích. Chúng như một đám trùng điên, đến đâu là gϊếŧ sạch trùng cái ở đó, ngay cả trùng cái nhỏ tuổi và trứng trùng chưa nở cũng không tha.

Trong mắt chúng chỉ có xác chết, không có tù binh.

Vì hành động tàn bạo này, mỗi khi quân phản loạn do Chaos cầm đầu chiếm đóng lãnh thổ, chúng đều vấp phải sự kháng cự quyết liệt, phải trả giá đắt về sinh mạng và thương vong. Nhưng chúng dường như không quan tâm, vẫn giữ nguyên hành động đó.

Lần này chiếm đóng hoang tinh N91 là phe chó điên do Chaos cầm đầu. Vì vậy, cả Norn và Sidon đều biết, lần này hy vọng sống sót rất mong manh.

Mọi tuyến đường rời khỏi hoang tinh N91 đều bị phá hủy và chiếm đóng, điểm dịch chuyển cũng bị nhiễu loạn. Hành động không để đường lui này càng khơi dậy hung tính của trùng tộc chợ đen và hoang tinh.

Norn dẫn đầu Sidon và đồng đội, xuyên qua làn đạn dày đặc, như một con dao nhọn, hung hãn lao thẳng vào hạm đội phó của quân phản loạn.

Trên chiến hạm quân phản loạn có không ít trùng. Khi phát hiện ra Norn và đồng bọn, bọn họ dang đôi cánh khổng lồ, lao ra khỏi chiến hạm, tấn công Norn và cả đội.

Đối với trùng tộc, dù vũ khí nóng có mạnh đến đâu, bọn họ vẫn thích nhất là chiến đấu nguyên thuỷ, cận chiến chém gϊếŧ nhau. Quả xứng danh là một đám kẻ điên hiếu chiến nổi tiếng trong vũ trụ.

...

Lệ Phù Thanh di chuyển trên đường phố, trong đầu liên tục tái hiện bố cục mà hắn đã quan sát được.

"Rầm!"

Một tiếng động không quá lớn chìm trong tiếng đạn nổ, như thể có thứ gì đó rơi xuống từ trên cao.

Đã quen với việc đủ thứ rơi xuống từ trên trời, Lệ Phù Thanh khựng lại, lùi lại hai bước, ngước đầu nhìn về phía xa. Một bóng dáng quen thuộc lờ mờ treo trên tòa nhà cao tầng.