Trùng Đực Ốm Yếu Tay Không Xé Cơ Giáp

Chương 5

Nhận ra trong mắt hắn ánh lên vẻ tò mò, ánh mắt Norn khẽ dao động. Anh cúi đầu nhìn vũ khí trong tay mình - rõ ràng chỉ là một khẩu súng tầm thường, dễ dàng thấy ở bất cứ đâu. Nhưng biểu cảm mới lạ kia của đối phương lại giống như… đây là lần đầu tiên hắn trông thấy thứ này.

Lệ Phù Thanh vừa suy đoán khả năng Yêu tộc này quen biết với thân thể hắn đang chiếm giữ, vừa vươn tay nhận lấy khẩu súng.

Dù sao đi nữa, nếu không phải hai bên đã quen biết từ trước, chẳng ai lại tùy tiện đưa một món vũ khí sát thương cho một người xa lạ để phòng thân.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn đưa tay ra, Yêu tộc kia lại khẽ động cánh tay, nhẹ nhàng xoay nghiêng cẳng tay có cốt nhận sang bên, như thể sợ hắn vô tình chạm vào cốt nhận mà bị thương.

Động tác vô thức ấy khiến Lệ Phù Thanh khựng lại một chút. Sau khi nhận súng, hắn ngước mắt nhìn chằm chằm vào Yêu tộc trước mặt.

Vừa rồi, trong hành động kia ẩn chứa một sự bảo vệ mơ hồ. Giống như hắn là thứ gì đó trân quý, cần được che chở cẩn thận.

Nhưng một ác nhân như hắn, đã ngâm mình trong huyết tinh từ nhỏ đến lớn, thật sự cần người khác cẩn thận che chở như vậy sao?

Bản thân Norn cũng bất ngờ vì hành động vô thức đó của mình. Anh không phải kiểu người hay quan tâm những chuyện vụn vặt, càng không đời nào lại bảo vệ một trùng cái xa lạ như thế.

Ý thức được điều không ổn, trong lòng Norn lập tức dâng lên cảnh giác. Anh nhìn Lệ Phù Thanh, ánh mắt trở nên lạnh lùng, mang theo sự dò xét và phòng bị.

Nhận thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương, Lệ Phù Thanh lập tức gạt bỏ suy đoán về việc Yêu tộc này có quen biết với thân thể hắn đang chiếm giữ hay không.

Chuyện này khiến hắn có chút tiếc nuối. Nếu thực sự có quen biết, hắn có thể tìm cách moi ra thông tin về thân thế của cơ thể này, sớm một chút tìm được nơi để an nghỉ.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không sao. Nếu thật sự không thể tìm ra thân thế của cơ thể này, vậy thì chỉ cần tìm một nơi tương đối an toàn để an nghỉ, không để phơi thây ngoài hoang dã là được.

“Lão đại, đồ đã lấy được.”

Từ tầng cao phía trên, mấy trùng cái nhảy xuống, bước nhanh đến trước mặt Norn. Một trùng cái thân hình vạm vỡ rút từ ba lô sau lưng ra một ống thuốc tiêm, dứt khoát đâm thẳng vào cánh tay Norn mà không nói lời nào.

Sau khi làm xong, bọn họ mới quay sang nhìn Lệ Phù Thanh.

Ngay giây phút trông thấy hắn, đồng tử của bọn họ co rút kịch liệt. Phản ứng đầu tiên chính là - Chết mày rồi, quân phản loạn ơi!

Ở tinh cầu hoang dã này mà có một trùng đực? Quân phản loạn tấn công nơi này chẳng khác nào để mông trần lao thẳng vào tổ ong vò vẽ! Đế quốc có thể lập tức điều động bảy quân đoàn tinh nhuệ để nghiền nát bọn họ thành tro, rồi mang ra làm bài học cảnh cáo cho toàn quân.

Nhưng ngay khi bọn họ nhìn rõ đôi mắt hổ phách quen thuộc của hắn, trái tim đang thót lên tận cổ mới từ từ hạ xuống. Sau khi hít sâu hai hơi để bình ổn nhịp tim, một tên trong số họ theo bản năng bật ra một câu chửi thề:

“Mẹ kiếp, làm ông đây sợ chết khϊếp! Cứ tưởng chỗ này có trùng đực thật chứ!”

Sau đó, Sidon vừa hoảng hồn kia quay sang hỏi:

“Lão đại, hắn là ai?”

Dựa lưng vào tường, Norn khẽ mím môi để giảm bớt cơn đau, sau đó lắc đầu:

“Không quen biết. Chỉ là một trùng cái kỳ quái mới gặp không lâu.”

Nghe vậy, ánh mắt Sidon và những kẻ khác nhìn về phía Lệ Phù Thanh lập tức hiện lên vài phần khinh miệt và trào phúng.

Từ trước đến nay, bọn họ ghét nhất loại trùng cái yếu ớt chẳng khác gì đám á thư đó. Thật sự là bôi nhọ danh dự của trùng cái bọn họ.

Mỗi lần tranh cãi với lũ á thư trên Tinh Võng, đám trùng cái yếu nhược này luôn bị lôi ra làm cái cớ để đối phương công kích. Khi đó, bọn họ chỉ hận không thể khiến đám này cả đời đừng ra khỏi cửa, để khỏi bị đám á thư kia cười nhạo toàn bộ trùng cái.

Lệ Phù Thanh không để tâm đến ánh mắt của bọn họ, trong lòng chỉ thầm suy đoán—chắc lúc đầu họ đã nhận nhầm hắn thành một kẻ quan trọng nào đó. Nhưng còn ánh mắt khinh thường sau đó, hắn lại không rõ lý do.

Sidon tiến lên, đi quanh Lệ Phù Thanh một vòng, đột nhiên vươn tay đẩy hắn một cái.

Thấy hắn lảo đảo, vẻ khinh miệt trong mắt Sidon càng sâu. Y vừa định mở miệng chế nhạo, thì ánh mắt lại vô tình rơi xuống mắt cá chân sưng to, bầm tím của đối phương.

Y khựng lại trong giây lát, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác bực bội khó tả. Nhìn chỗ sưng đỏ chói mắt kia, y cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Y khẽ chậc một tiếng, vừa khinh thường vừa mất kiên nhẫn lẩm bẩm:

“Đồ yếu đuối, không biết làm sao mà sống được đến tận bây giờ. Nhìn đã thấy chán ghét.”

Sau đó, y hất cằm, giọng điệu hờ hững:

“Này, bị thương thế nào?”

Lệ Phù Thanh nhìn tên Yêu tộc vạm vỡ trước mặt mà không nói gì.

Hắn có thể nghe hiểu bọn họ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ mở miệng.

Tùy tiện nói một câu để lộ sơ hở, khả năng bị gϊếŧ ngay tại chỗ lên đến chín phần mười. Khi đó, kết cục của hắn cũng chẳng khác gì phơi thây ngoài hoang dã. Nếu may mắn không bị nổ thành mảnh vụn, thì sớm muộn gì cũng trở thành bữa ăn cho đám hung thú đi ngang qua.

Để cẩn thận, tốt nhất là không nên lên tiếng. Dù sao thì hắn còn phải tìm một nơi an toàn để chết.

Không nhận được câu trả lời, Sidon bất mãn nhíu mày, liếc xéo hắn, giọng điệu tràn đầy ác ý:

“Phản loạn quân vừa chiếm cứ hoang tinh N91, cậu có biết phản loạn quân là gì không? Đến một nơi là tàn sát một trận, sống hay chết hoàn toàn dựa vào vận khí. Một kẻ yếu ớt như cậu, ngoài cái chết ra thì chẳng có kết cục nào khác. Nhưng nếu cậu biết điều cầu xin tôi, có khi kết cục lại khác đấy.”

Phản loạn quân?

Lệ Phù Thanh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua bầu trời, nơi những phi hành khí với sức sát thương khủng khϊếp đang lơ lửng.

Không thể không thừa nhận, vận khí của hắn luôn không tốt. Không những vô duyên vô cớ đoạt xác một Yêu tộc xa lạ, mà còn trực tiếp rơi vào chiến trường.

Thấy hắn vẫn im lặng, Sidon bỗng cảm thấy khó chịu vô cớ. Y nhấc chân định đá vào mắt cá chân đối phương.

Lệ Phù Thanh hơi nghiêng người, né đi cú đá.

Hắn nhìn ra được tên Yêu tộc kia không dùng quá nhiều lực, có lẽ chỉ định đá hờ để chọc tức hắn mà thôi.

Hắn vốn không để tâm đến trò đùa này, chỉ là cơ thể hiện tại quá mức yếu ớt, không chịu nổi va chạm. Nếu chẳng may bị thương nặng, đến lúc đó chưa kịp tìm một nơi thích hợp để chết, thân thể này đã sụp đổ trước thì đúng là quá mất mặt.

Thấy hắn tránh được, sắc mặt Sidon càng không tốt.

Những trùng cái đứng bên cạnh lại thấy hứng thú, khoanh tay nhìn trò vui.

Norn chẳng buồn quan tâm đến đám thuộc hạ đang trêu chọc trùng cái kia. Anh chỉ tựa lưng vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, giảm bớt cơn đau do thuốc tiêm gây ra.

“Sidon.”

Nhìn thấy bọn họ càng lúc càng quá trớn, Norn cuối cùng cũng mở miệng. Giọng anh trầm ổn, mang theo chút lười biếng nhưng lại không thể cãi lời:

“Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.”

Dứt lời, anh đứng thẳng dậy, do dự giây lát rồi lại ném khẩu súng về phía Lệ Phù Thanh.

Mấy trùng cái đứng xung quanh đều kinh ngạc, nhưng Norn chẳng giải thích gì thêm. Anh chỉ khẽ dùng lực, nhún người mấy cái đã nhảy lên cao lầu, nhanh chóng rời đi.

Thấy lão đại rời đi, Sidon cũng vội vàng theo sau. Nhưng trước khi đi, y chợt dừng bước, lục lọi trong ba lô một lúc, lấy ra một bình xịt vết thương rồi ném xuống chân Lệ Phù Thanh.

“Xịt vào vết thương.”

Lưu lại một câu ngắn gọn, y liền xoay người nhảy lên lầu cao, đuổi theo Norn.

Lệ Phù Thanh thoáng sững sờ.

Hắn cứ nghĩ đám Yêu tộc này dù không đến mức ghét bỏ hắn, thì ít nhất cũng chẳng có thiện cảm gì.

Hắn nhặt chiếc bình nhỏ dưới đất lên, quan sát một lúc rồi xịt thuốc lên vết thương trong lòng bàn tay. Không lâu sau, vết thương bắt đầu ngứa ran đến mức khó chịu, nhưng lành lại với một tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Thấy vậy, Lệ Phù Thanh ngẩng đầu nhìn về hướng Norn và đồng bọn rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Đám Yêu tộc này… thế mà lại tốt bụng ngoài dự đoán.

Hắn cất bình thuốc vào người, xoay người trèo lên một tòa nhà cao bên cạnh. Từ trên cao, hắn quan sát bố cục của thành phố xa lạ này, ghi nhớ những tuyến đường quan trọng, sau đó nhanh chóng rời đi theo một hướng khác.