Ta Cùng Thiên Hậu Ở Chung

Chương 10

Không phân rõ ai mới là người khơi mào trước.

Thịnh Cảnh Úc vốn không phải người có thói quen ngủ bừa bãi, nhưng lúc này, cô lại cố tình lờ đi chiếc chăn lộn xộn ấy, không hề chỉnh lại.

Cô nghiêng đầu, những ngón tay trắng nõn vươn tới mép giường, khẽ móc lấy miếng dán trắng nhỏ xíu đặt ở đầu giường. Đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh và kìm nén.

Nhưng một làn hương nho xanh yếu ớt vẫn run rẩy len lỏi ra ngoài, hòa cùng chút dư vị đắng chát của rượu absinthe còn vương trong không gian.

Nhịp thở chưa kịp ổn định, Thịnh Cảnh Úc dần ý thức được mình vừa trải qua một giấc mơ mất kiểm soát.

Một giấc mơ về vị tiểu thư Alpha mà cô có thể ngửi thấy tin tức tố vào đêm qua.

Những ngón tay thon dài kẹp lấy miếng dán màu trắng, giơ cao lên dưới ánh mặt trời chói chang.

Lớp vật liệu mỏng nhẹ nằm giữa vùng sáng chói lóa, tỏa ra chút hương thơm còn sót lại.

Mặt biển tĩnh lặng nâng đỡ cơ thể Thịnh Cảnh Úc, trôi dạt về phương xa, vô định.

Cô cứ thế nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào miếng dán một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nhớ lại đoạn kết chẳng có gì thú vị của đêm qua ở quán bar.

Sau khi phát hiện ra cô là Omega, vị tiểu thư Alpha kia lập tức xin lỗi vì hành vi của mình, sau đó đứng dậy rời đi.

Không có chuyện cô mất kiểm soát mà giữ chặt cổ tay đối phương.

Càng không có chuyện cô tiến đến gần tuyến thể không còn miếng dán ức chế bảo vệ kia.

Tuyến thể tròn đầy như chùm nho xanh, rốt cuộc cũng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.

Rượu bị đổ loang trên mặt bàn, dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar, phản chiếu thành sắc vàng óng ánh.

Miếng dán trắng bị bỏ lại lặng lẽ trôi nổi trên bề mặt, rồi bị một bàn tay nhặt lên.

Như bị quỷ thần xui khiến, Thịnh Cảnh Úc đã tùy tiện nhét thứ này vào túi áo.

Cô vẫn luôn cho rằng mình đủ lý trí, không ngờ tiềm thức lại tiếp tục dệt nên một giấc mộng hoang đường như thế.

Vừa nực cười, vừa chân thực.

Một vùng đất mới đã đột ngột nở rộ trong hoang mạc cằn cỗi của cô.

Không biết có nên xem đây là một điều may mắn hay không —

Lần đầu tiên trong suốt hai mươi chín năm cuộc đời, Thịnh Cảnh Úc đã ngửi thấy tin tức tố của một Alpha.

Mãnh liệt, lạnh lẽo.

Nhưng đồng thời cũng dịu dàng, vương vấn.

"……"

Cảm giác ẩm ướt thực sự không thể bỏ qua. Thịnh Cảnh Úc im lặng một lúc, cuối cùng vẫn kéo lại tấm chăn lộn xộn sang một bên.

Tấm ga giường nhàu nhĩ bị cô mạnh tay giật xuống, sau đó vo tròn rồi nhét thẳng vào máy giặt trong phòng tắm. Tiếp đó, cô mở cửa sổ thông gió, xóa sạch mọi dấu vết.

"Cộc cộc."

Đúng lúc này, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng gõ cửa.

Một tia hoảng loạn thoáng qua trong mắt Thịnh Cảnh Úc, nhưng chỉ trong giây lát đã biến mất. Cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, giơ tay ra hiệu với người giúp việc: "Có chuyện gì?"

Cử chỉ tay của cô gọn gàng, dứt khoát, thậm chí còn mang theo nét thanh nhã khoan thai, hoàn toàn không giống một người vừa bị mất giọng.

Người giúp việc trong nhà hiểu ngôn ngữ ký hiệu, lập tức trả lời: "Tiểu thư, bác sĩ Trình đang đợi cô ở phòng khách nhỏ trên tầng hai."