Ta Cùng Thiên Hậu Ở Chung

Chương 9

Ánh đèn u tối lại lần nữa xoay vòng, Lộc Chiêu nhìn thấy mái tóc dài của Thịnh Cảnh Úc buông xõa xuống theo chuyển động của cô.

Bóng dáng mờ ảo, và cả một thứ quen thuộc nào đó lướt qua trong tầm mắt cô —

Miếng dán ức chế.

Beta không phân hóa, không có tuyến thể cần dán miếng ức chế.

Còn Alpha thì có sự bài xích mãnh liệt với tin tức tố của nhau.

Ánh mắt giao nhau.

Dưới ánh sáng mờ nhạt trên đỉnh đầu, đôi mắt bạc nhạt của Thịnh Cảnh Úc mang theo một vẻ lạnh lẽo không hợp với bầu không khí quán bar này, trong trẻo và xinh đẹp, nhưng lại bị phủ lên một tầng đỏ ửng khác thường.

Cô không phải Beta, mà là Omega!

Dù đang chếnh choáng hơi men, nhưng sau khi nhận ra người đối diện là Omega, Lộc Chiêu lập tức dừng lại, rút lui khỏi tình huống này.

Cô không thể dùng cách thức hèn hạ này để đối xử với một Omega.

Lý trí bị cưỡng ép đánh thức, Lộc Chiêu cố gắng thu hồi tin tức tố đang vô thức lan tỏa khi mất đi miếng dán ức chế.

Nhưng đúng lúc cô định rút tay lại, giữ chặt miếng dán còn dính trên ngón tay mình, một bàn tay khác bất ngờ vươn tới, làm gián đoạn mọi hành động của cô.

Tấm giấy trắng nhẹ nhàng rơi xuống, đáp thẳng vào lòng bàn tay của Thịnh Cảnh Úc.

Lộc Chiêu lập tức ngừng mọi động tác, nhưng thần kinh bị mê hoặc của Thịnh Cảnh Úc thì không thể bình tĩnh lại.

Cơ thể vốn lặng yên như chết của cô dường như đang dần sống lại nhờ vào mùi hương này.

Hương rượu vải thiều lên men hòa cùng vị mặn của biển cả lướt qua cổ họng cô, kéo cô xuống vực sâu, khiến cô muốn đắm chìm.

Tựa như có một tiếng nổ vang dội.

Biển khơi trào dâng, bầu trời vang lên tiếng sấm rền báo hiệu một cơn mưa bão sắp đổ xuống, còn hương rượu thì ngày càng trở nên nồng đậm.

Bên ngoài là một đêm hè nóng bức, nhưng thế giới của Thịnh Cảnh Úc lại như sắp đón một trận cuồng phong lạnh lẽo.

Chưa đủ.

Cô muốn nhiều hơn nữa.

Thịnh Cảnh Úc cảm nhận được tin tức tố càng lúc càng bao trùm lấy mình.

Cô nghiêng người về phía trước, hướng đến tuyến thể đang phát ra mùi hương chết người kia.

Từng chút một, từng tấc một...

Tuyến thể ẩn dưới mái tóc dài, tròn đầy như một trái vải chín mọng.

Gần trong gang tấc.

“...!”

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua lớp rèm mỏng, nhẹ nhàng rơi xuống căn phòng, người nằm trên chiếc giường trắng tinh khẽ nhíu mày.

Ngoài cửa sổ, những chú chim sẻ nhảy nhót trên cành cây, ríu rít kêu lên không ngừng. Như thể không chịu nổi tiếng ồn này, Thịnh Cảnh Úc bỗng nhiên mở mắt.

Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt nhìn lên trần nhà chỉ toàn sự mờ mịt.

L*иg ngực phập phồng chưa kịp bình ổn, mỗi hơi thở đều như đang tranh đoạt từng chút dưỡng khí hiếm hoi.

Nhưng rõ ràng, trong căn phòng rộng lớn này, không khí chưa bao giờ thiếu.

Ánh đèn rực rỡ của đêm tối đã bị ánh mặt trời nghiền nát, cả bầu trời trong xanh đến mức không chút gợn đυ.c.

Khung cảnh phòng khách sạn dần dần phai nhạt, Thịnh Cảnh Úc nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của chính mình.

Làn gió mát từ điều hòa trung tâm khẽ lướt qua, cuốn theo những sợi tóc ướt mồ hôi bết trên trán cô.

Góc chăn mỏng ngay ngắn phủ trên eo, nhưng phần đuôi chăn lại lộn xộn quấn lấy đôi chân dài miên man.