Khi chiếc xe ô tô tiếp tục tiến về phía trước, chẳng mấy chốc, mọi người đã ngửi thấy hương thơm của hoa đào.
Không bao lâu sau, xe đã đến một nơi ngập tràn cây đào.
Tháng tư nơi nhân gian hoa đã tàn nhưng hoa đào nơi chùa trên núi mới bắt đầu nở rộ.
Hoa đào ở đây nở rực rỡ, mỗi đóa hoa đều tắm mình trong ánh nắng mặt trời, rực rỡ tựa ánh sáng.
Những bông hoa màu hồng hòa quyện cùng những cánh bướm bay lượn trên không trung, đẹp đến mức không gì có thể sánh bằng.
Có người không kìm được mà mở cửa sổ xe, đưa tay ra đón lấy hoa đào: “Wow, nơi này đẹp quá đi mất!”
“Thật sự quá đẹp!”
“Chỉ riêng phong cảnh này thôi, dù chuyến này không được thần linh ưu ái thì cũng đáng giá rồi!”
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, hướng dẫn viên cầm micro lên tiếng: “Xe sắp đến trấn Đào Hoa, xin mọi người thu dọn hành lý, chuẩn bị xuống xe.”
Trong xe lập tức vang lên tiếng lục đυ.c sắp xếp đồ đạc.
Bạch Ấu Ấu cũng đứng dậy, tìm thấy chiếc ba lô màu hồng có ghi tên mình trên giá hành lý.
Cô không vội mở ra mà quay đầu nhìn về phía chàng trai lúc nãy, đeo ba lô lên vai rồi đi về phía đối phương.
Đôi mắt to tròn, long lanh của cô chăm chú nhìn chàng trai không chớp: “Anh gì ơi, em đi du lịch ở trấn Đào Hoa một mình, anh có muốn đi chung với em không?”
Bạch Ấu Ấu biết mình rất xinh đẹp, cô cũng rất giỏi tận dụng ưu thế của mình để đạt được điều mình muốn.
Cô có linh cảm rằng người này không hề tầm thường, vậy nên cô quyết định đi theo đối phương.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên khuôn mặt của Bạch Ấu Ấu khiến cả người cô như được phủ lên một tầng ánh sáng trong suốt.
Đôi mắt cô rất đẹp, dưới ánh mặt trời lấp lánh những tia sáng nhỏ, trông vô cùng đáng thương.
Cô mặc một chiếc áo hai dây màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len hồng, làm nổi bật làn da trắng nõn nà.
Cơ thể cô mảnh mai, chiếc áo len lại hơi rộng, khoác trên người trông lỏng lẻo, khi di chuyển, xương quai xanh tinh tế thấp thoáng lộ ra khiến người ta muốn khám phá nhiều hơn.
Một cô gái yếu đuối xinh đẹp chủ động lên tiếng như vậy, thật khó có ai có thể từ chối sức hấp dẫn này.
“Tất nhiên là được.”
Chàng trai nhìn thấy Bạch Ấu Ấu, đôi mắt loé lên vẻ sáng ngời.
Đối phương đội lên đầu một chiếc mũ lưỡi trai, phần tóc mái lòa xòa che đi đôi mắt đa tình, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và chiếc cằm nhọn nhẹ: “Vậy chị gái nhỏ cứ đi theo sau tôi nhé, tôi đảm bảo sẽ bảo vệ chị gái nhỏ an toàn.”
(bên Trung người ta hay dùng 小姐姐 (chị gái nhỏ) cách gọi thân mật kiểu trêu trêu chứ không phải nữ9 lớn tuổi hơn đâu nhe.)
Bạch Ấu Ấu không nhìn rõ biểu cảm của chàng trai.
Đôi mắt cô khẽ sáng lên, trông giống như một chú mèo con đáng yêu, yếu ớt mà ngoan ngoãn: “Cảm ơn anh trai nhỏ nhé, à, anh tên gì vậy?”
“Tôi tên là Triệu Dương, còn cô?”
“Em tên là Bạch Ấu Ấu.”
Giọng Bạch Ấu Ấu rất dịu dàng: “Triệu Dương, tên anh hay thật đấy.”
“Cảm ơn cô đã khen, tên của cô cũng rất hay.”
Trên gương mặt trắng như ngọc của Bạch Ấu Ấu liền xuất hiện hai rặng mây hồng.