Cưỡng Ép Thần Phục

Chương 10

Hạ Tiểu Lan không hiểu lời nói của hắn. Cho dù cô có làm nũng thế nào hắn cũng nhất quyết ra đi.

Nhưng Triệu Đình Quân đã hứa với cô, cứ cuối tuần hắn sẽ trở về nhà, chỉ cần cô đến biệt thự là sẽ tìm thấy hắn.

Cô gái nhỏ không biết hắn đã đi đâu, làm gì. Cô chỉ biết thỉnh thoảng mình lại ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn. Cảm giác rất giống với khi hắn còn bị ba mình đánh đập hành hạ mỗi ngày. Nhưng mà ba hắn đã chết rồi, không phải sao?

Hạ Tiểu Lan lắc đầu, cô chỉ cho là mình lầm. Mỗi ngày cô đều chờ mong cuối tuần tới để được đến gặp hắn. Có khi cô sẽ ngủ qua đêm, ba mẹ Hạ cũng tin tưởng Triệu Đình Quân, cho nên chỉ cần cô gọi điện báo cáo về nhà là được. Cho dù cô có bao nhiêu bạn bè đi nữa, chỉ có hắn là người mà cô thân thiết và tin tưởng nhất.

Hạ Tiểu Lan coi hắn như anh trai của mình vậy.

Tối thứ sáu, cô đến biệt thự của Triệu gia. Cô giúp việc trong nhà là dì Lâm chào đón cô. Hạ Tiểu Lan đi chào hỏi với mẹ của hắn. Từ sau vụ việc đó, bà luôn im lặng, lúc nào cũng chỉ ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định.

Hạ Tiểu Lan ăn tối xong thì về phòng của mình làm bài tập. Triệu Đình Quân đã cải tạo lại một căn phòng trong nhà làm phòng ngủ cho cô, trang trí theo kiểu công chúa mà cô gái nhỏ thích nhất, cho nên Hạ Tiểu Lan ở đây cũng như ở nhà mình vậy.

Cô vừa làm bài vừa cắn bút, mỗi khi nhìn vào những con số lại khiến cho đầu óc cô ong ong đau nhức. Hạ Tiểu Lan ghét học toán, cô học văn rất tốt nhưng những môn tự nhiên lại chẳng ra đâu vào đâu. Những lúc như vậy cô lại nhớ Triệu Đình Quân.

Hắn luôn thông minh hơn cô, học môn nào cũng đạt được thành tích xuất sắc. Ba cô luôn thở dài mỗi lần nhắc đến chuyện hắn không học đại học, cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Hạ Tiểu Lan nhìn bài về nhà mà hoa cả mắt. Cô sắp thi lên cấp ba rồi, cứ thế này thì làm sao mà thi đỗ được đây?

Cô gái nhỏ mếu máo. Giá mà bây giờ Triệu Đình Quân ở đây thì hắn đã giúp cô học bài rồi. Lúc nào hắn giảng bài cũng dễ hiểu hơn giáo viên ở trên lớp nhiều, nói hai lần là Hạ Tiểu Lan đã làm được ngay, đâu cần phải ngồi đau đầu thế này.

Cứ thế, không biết cô gái nhỏ đã mệt mỏi mà ngủ gục ở trên bàn tự lúc nào.

9h tối, có người mở cửa bước vào trong phòng của cô. Triệu Đình Quân đã trở về. Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ của Hạ Tiểu Lan, ngón tay đưa ra lau một vệt nước dãi lấp lánh bên khoé môi của cô gái nhỏ.

Người đàn ông cẩn thận bế cô dậy, bước về phía giường. Hắn đặt cô xuống tấm đệm mềm mại, thân thể cao lớn phủ bóng trên người cô.

Trong bóng đêm không ai biết, Triệu Đình Quân cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt đang say ngủ của cô. Hắn khe khẽ thì thầm.

"Sớm muộn gì, em cũng sẽ thuộc về tôi."