Toàn Vũ Trụ Đều Biết Tôi Là Góa Phụ

Chương 9

Chuyến du lịch trong mơ còn chưa kịp lên kế hoạch, ngày hôm sau Bốc Hội vừa đến công ty đã nhận được thông báo của cấp trên.

Một lô phi thuyền bỏ đi của chính phủ chất đống ở hành tinh số 6, gây lãng phí tài nguyên nghiêm trọng. Bộ hậu cần yêu cầu họ đi công tác để định giá hư hỏng, mang về tất cả những bộ phận có thể tái sử dụng, phần còn lại thì xử lý thành phế liệu.

"...Hành tinh số 6?"

Bốc Hội toát mồ hôi lạnh.

Trùng hợp vậy sao? Cô phải đi công tác đến Trầm Vực – nơi có nhà tù của "vị hôn phu tội phạm" đó sao?

Việc đi thực địa của Bộ hậu cần vừa mệt vừa khổ, luôn được đổ hết cho mấy nhân viên hợp đồng. Những chuyến công tác trước tuy vất vả nhưng cũng coi như đi chơi miễn phí, còn đến Trầm Vực, nơi chẳng có giải trí cũng chẳng có phong cảnh, ai nấy đều tìm cách thoái thác, cuối cùng lại đổ lên đầu Bốc Hội.

Cô có thể từ chối không?

Chưa kịp mở miệng, cô đã thấy trên gương mặt khó ưa của sếp hiện lên hai chữ "mơ đi".

"..."

Bốc Hội bình tĩnh nghĩ, nhà tù Trầm Vực từ khi xây dựng hai trăm năm trước chưa từng có tù nhân nào vượt ngục thành công, kể cả những tên tội phạm chiến tranh tiếng tăm lừng lẫy hay những kẻ gϊếŧ người hàng loạt khét tiếng trong lịch sử cuối cùng cũng đều chết trong tù.

Cho dù có tay chân của Tân Trì lẩn trốn bên ngoài cũng không thể nào chạm mặt được.

Nơi đó phong tỏa nghiêm ngặt, cô lại đi cùng đồng nghiệp chính phủ từ đầu đến cuối, khả năng xảy ra chuyện gần như bằng không.

Một người có thể gặp hai tai nạn nghiêm trọng trong vòng vài tháng không?

Về mặt xác suất mà nói, điều đó là không thể.

Đi công tác thì cứ đi thôi.

Tiện thể, cô cũng có thể nhân cơ hội kiếm thêm một khoản cuối cùng dưới danh nghĩa "góa phụ." Sau chuyến công tác, cô có thể viết trải nghiệm này thành một cuốn sách.

Bốc Hội trầm ngâm hồi lâu.

Đặt tên là "Có Một Không Hai: Lần Đầu Gặp Gỡ Tinh Tặc".

Thành phố Huy Dân, Bộ hậu cần Chính phủ.

Từng đoàn công nhân như thủy triều từ các toa tàu trên không ùa xuống rồi lại hối hả ùa vào cổng, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.

Bốc Hội dựa vào bức tường trắng ngủ gà ngủ gật, miệng há hốc, mắt ươn ướt như sắp khóc.

Mấy nhân viên bảo trì mặc đồng phục vàng lướt qua, tiếng thì thầm vang lên đứt quãng:

"Lại là chiến hạm bị tấn công, tháng này không biết là lần thứ mấy rồi."

“Hư hại nghiêm trọng, sửa chữa thì khó khăn, đúng là xui xẻo!"

"Hôm nay lại phải tăng ca..."

Những tiếng than vãn dần khuất xa, Bốc Hội bị đánh thức, bề ngoài vẫn lờ đờ mệt mỏi nhưng trong lòng đang suy tính đủ đường.

Xem ra như cô dự đoán, Liên Bang gần đây không yên ổn thật. Bằng không, với phong cách lười nhác xa hoa lãng phí của mấy vị nghị viên kia, làm gì có chuyện họ chịu kéo linh kiện chiến hạm hỏng từ Trầm Vực về. Việc vừa tốn sức vừa chẳng có lợi, bình thường ai thèm đυ.ng vào?

Chắc chắn có chuyện gì đó bất ổn nhưng Bốc Hội không quan tâm, cũng chẳng có gì quan trọng đối với cô.

Cô chỉ quan tâm xem chuyến công tác này có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Nếu được tính tiền công gấp đôi thì thật tuyệt vời, ai mà không thích nhiều tiền chứ?

Cho đến lúc bước lên phi thuyền hỗ trợ Amilo, Bốc Hội vẫn đang nghĩ cách làm sao để xin thêm một ít tiền lương.

Vì khoản hỗ trợ bủn xỉn của sếp không đủ chi trả cho nhu yếu phẩm trong 7 ngày, cô và hai đồng nghiệp đành phải nằm trong khoang ngủ đông chờ được đánh thức.

Bốc Hội mặt lạnh như tiền: "Keo thế này, tiền thưởng của tôi còn không?"

Đôi mắt cá chết kinh niên của sếp trợn to vì sốc: "Thưởng gì?"

Bốc Hội cũng sốc không kém: "Không phải nói có phúc lợi sao!"

"À." Ông ta gật đầu, mái tóc xoăn bạc phơ lắc lư, giọng đầy chính nghĩa: "Du lịch sang chảnh ngắm trời sao hai tuần đó."

Du lịch sang chảnh?

Ngắm trời sao?

Bốc Hội gần như nghe thấy tiếng răng mình nghiến ken két. Lão sếp bủn xỉn thấy tình hình không ổn vội viện cớ sắp trễ giờ, vội vàng lủi ra ngoài bằng cửa ưu tiên.

Bên ngoài phi thuyền Amilo, ánh nắng chói chang, phong cảnh đẹp như tranh.

Cô đứng bên cửa sổ, nhìn xuống những nhân viên sân bay bận rộn như những con kiến chạy tứ tung, xa xa là những tòa nhà cao chọc trời, cao nhất là tòa nhà Huy Dân - chứng nhân lịch sử của thành phố công nghiệp này.

Bốc Hội bỗng nhiên cảm thấy, việc tỉnh dậy sau một giấc ngủ đông dưới ánh sáng mặt trời, ngắm nhìn vũ trụ bao la gần trong gang tấc cũng không tồi.

"Xin lỗi... Cô là Bốc Hội phải không?"

Trên cửa kính phản chiếu một gương mặt đỏ ửng vì phấn khích.

Cô quay lại, thấy một cô gái nhỏ nhắn mặt tròn tóc đỏ đang ôm hai tay trước ngực, mắt lấp lánh nhìn cô:

"Tôi là fan của cô! Cô có thể gọi tôi là Ôn Lộ Nhi."

Không đợi Bốc Hội phản ứng, cô gái đã nhanh chóng ghé lại gần thì thầm: "Lần này là tôi tự nguyện xin đi công tác, hy vọng không làm phiền cô."

Bốc Hội: "..."

Cô hoàn toàn bất lực trước kiểu người nhiệt tình quá mức như này.