Toàn Vũ Trụ Đều Biết Tôi Là Góa Phụ

Chương 8

Tối hôm đó, "Những Ngày Làm Góa Phụ Của Tôi" của Bốc Hội bán chạy như tôm tươi, buổi phỏng vấn nhanh chóng lên top Hot search. Câu chuyện tình giữa thường dân và tinh tặc, giữa thiếu nữ lương thiện và tội phạm nguy hiểm khiến độc giả vừa khóc vừa cười.

Nhiều nhà phê bình nổi tiếng đã để lại những bài luận dài trên tài khoản Tinh Võng, ca ngợi tấm lòng lương thiện giữa thời đại đầy rẫy tham vọng vật chất này.

Nhà xuất bản ngay lập tức liên hệ với Bốc Hội để ký kết hợp đồng cho hai phần hậu truyện.

Một cuốn tên "Trước Cửa Góa Phụ Sinh Nhiều Thị Phi" kể về những rắc rối xảy ra gần đây với Bốc Hội sau vụ việc này.

Một cuốn "Thủ Tiết Thời 4.0 Có Sinh Tình Ảo?" nói về những suy nghĩ của cô về việc kết hôn theo kiểu mới của thế kỷ.

Số lượng người theo dõi tài khoản của Bốc Hội tăng chóng mặt.

Nỗi tiếc nuối không đổi được nghề nhanh chóng bị tiền bạc xóa nhòa. Cô kiếm được một khoản lớn, vừa nhận được tiền liền lập tức liên lạc với môi giới bất động sản để đăng ký chuyển đến căn nhà cho thuê ở thị trấn Hòa Bình.

Môi giới bất động sản nói phải chờ một tháng nữa.

Nơi đó gần xưởng hơn, không phải lo lắng về việc đi lại, quan trọng hơn là không còn những người say xỉn, lang thang đập cửa suốt đêm khiến cô sợ hãi không ngủ được.

Cô có thể được ngủ ngon, được no bụng, quả là một điều tuyệt vời.

Bốc Hội ngẩng đầu. Trong ánh nắng chói chang, vô số xe bay lao vυ't qua lại giữa những tòa nhà chọc trời, cả thành phố tràn đầy sức sống và thịnh vượng.

Vẻ u ám trên mặt cô tan biến.

Trần Lạc, đối tác mà cô đã chọn lựa hôm ấy, nhìn thấy biểu cảm thoải mái của cô cũng vui lây.

Gần đây Trần Lạc được thăng chức do thành tích ấn tượng, có thể tự mở chuyên mục riêng.

"Hôm nay là ngày đẹp trời, cô định ăn mừng thế nào?"

"Tôi muốn mời bạn mình ăn một bữa thịnh soạn.”

Trần Lạc hơi ngạc nhiên: "Chỉ thế thôi à?"

Bốc Hội nghiêm túc nhấn mạnh: "Là đồ ăn thật, không phải dịch dinh dưỡng, không phải đồ hộp."

"Có gì khác biệt sao?"

"Tôi chưa từng được ăn đồ thật, chẳng phải đáng vui sao?" Giọng cô vui tươi kể về điều khiến mình kinh ngạc.

"..."

Trần Lạc nghẹn lời, cổ họng khô đắng, có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Cô là công dân gốc của hành tinh Stan, gia đình tuy không giàu có nhưng sống ổn định, cha mẹ đều là nhân viên làm việc lâu năm ở thành phố Huy Dân, đôi khi bận rộn không có thời gian cũng dùng dịch dinh dưỡng lót dạ.

Nếu cô nhớ không nhầm, Bốc Hội đã 18 tuổi, là người trưởng thành.

18 năm chỉ uống dịch dinh dưỡng, cuộc sống ấy thật khó mà tưởng tượng nổi.

Ánh nắng bỗng chói chang hơn.

Trần Lạc chớp mắt, nở nụ cười thật tươi:

"Tôi gợi ý cho các cô một nhà hàng nhé? Đảm bảo cô sẽ thích."

...

Nhà hàng An Tâm.

Là nhà hàng nổi tiếng trong khu vực với phần ăn lớn, giá cả phải chăng và chất lượng tốt, có nhiều đánh giá tích cực trên Tinh Võng.

Bốc Hội dẫn Yuli ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, giả vờ thành thục gọi món.

Khi món ăn được bày ra kín bàn, cả hai chết lặng.

"Sao nhiều thế này?"

Một bữa ăn đầy đủ chẳng qua chỉ cần ba ống dịch dinh dưỡng.

Thế là theo thói quen, họ gọi mỗi người ba món, sáu đĩa đồ ăn chiếm gần hết diện tích bàn của hai người.

Yuli cười ngốc nghếch:

"Tao hạnh phúc quá mày ơi."

Bốc Hội nhét viên thịt thơm phức vào miệng Yuli: “Ăn đi rồi cảm nhận hạnh phúc nhé!”

Yuli vẫn còn nhớ lần cuối cùng được ăn thức ăn là 5 năm trước, khi bố cô chưa qua đời vì bệnh, mẹ cô chưa đi theo tên rác rưởi trở thành kẻ lưu lạc, cô vẫn là cô bé hạnh phúc trong một gia đình nghèo.

Bố mẹ cô làm công việc phụ bếp trong nhà người giàu, thỉnh thoảng sẽ lén mang về chút thức ăn thừa, vừa về tới nhà là nhét ngay vào miệng con gái.

Đó là hương vị tuổi thơ không thể nào quên.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận vị nước thịt ngọt ngào bùng lên trong miệng, một giọt nước mắt nhỏ bé lăn trên má.

“Mày cũng ăn đi.”

Một viên thịt tròn vo được đưa vào miệng Bốc Hội.

Đây là một cảm giác khá lạ lẫm khiến cô có chút không thoải mái.

Cảm giác như đang cắn vào một thanh gặm. Vì suốt ngày uống dịch dinh dưỡng, răng không được sử dụng sẽ teo đi và biến dạng. Theo lời khuyên về sức khỏe, Bốc Hội mỗi ngày đều nhai một thanh gặm trong mười phút, và cô cũng thường xuyên vì đói mà nhai đến nỗi miệng đầy vụn nhỏ.

Nhưng viên thịt này thì khác, cắn mạnh vào vừa dai vừa mềm, nước ngọt trào ra thơm lừng cả khoang miệng.

Ngon không tưởng!

Bốc Hội thầm cảm ơn Trần Lạc và nhà hàng này.

Cả hai ăn uống ngon lành, miệng đầy thức ăn trông như hai con thú nhỏ. Đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh cam đỏ dịu dàng phủ lên thành phố, một chiếc xe bay từ trên cao lướt qua. Bốc Hội tò mò áp mặt vào kính, lần đầu tiên cô nhìn rõ tấm biển quảng cáo treo trên đó.

"Thì ra là quảng cáo du lịch."

Yuli cũng chen vào áp mặt lên kính, mái tóc xoăn đỏ lởm chởm cọ vào mặt Bốc Hội khiến cô cảm thấy hơi ngứa.

"Bao giờ chúng ta mới có thể đi du lịch nhỉ?"

"Chờ đấy." Bốc Hội mắt không chớp nhìn ra thành phố xa lạ nhưng nhộn nhịp này, giọng điệu kiên định lạ thường: "Sau này chúng ta sẽ rất giàu, sống trong nhà lớn, ăn sung mặc sướиɠ. Cứ tin tao đi."