Dù anh luôn đối xử tốt với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy chắc chắn về tình yêu anh dành cho tôi.
Vậy thì tình cảm này có đáng để tôi gửi gắm cả đời không?
Lúc này ánh mắt anh nhìn tôi bỗng trở nên xa xăm, tôi lại cảm thấy ánh mắt đó thật xa lạ.
Nhưng cũng tốt.
Ít nhất tôi đã hoàn toàn chết tâm.
Kỷ Lâm Thành không có bí mật nào cả.
Anh chỉ là không yêu tôi. Chỉ đơn giản là không yêu tôi mà thôi.
…
Mọi thứ dường như đã quay lại quỹ đạo bình thường.
Tôi xóa hết mọi phương thức liên lạc với Kỷ Lâm Thành, cũng dọn sạch tất cả bài đăng trên mạng xã hội.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, đi làm, tan làm, ngày nghỉ thì nằm lì trong nhà, cứ thế nằm cả ngày trời.
Bạn thân tôi lo lắng đến phát điên, tan làm không hẹn hò mà chạy đến công ty để chờ tôi xong việc rồi lại đưa tôi về nhà.
Cô ấy nấu canh cho tôi, nhưng tôi ăn chẳng bao nhiêu, dạ dày càng ngày càng kém, người cũng gầy đi hẳn.
Về sau, chẳng biết nghe ai nói tôi thích uống rượu, cô ấy liền nấu rượu vang nóng cho tôi.
Nhân lúc tôi say đến mơ màng, cô ấy liền nhét thêm bánh mì và hoa quả vào miệng tôi.
"Cậu nấu rượu ngon thật đấy, ngon giống hệt cái tên khốn đó nấu. Cậu học được ở đâu vậy?"
"Trên mạng… trên mạng thôi."
Tôi ôm lấy eo cô ấy rồi khóc òa, nước mắt giàn giụa. Từng câu từng chữ nghẹn ngào lặp đi lặp lại:
"Kỷ Lâm Thành, rõ ràng anh không yêu tôi, tại sao còn đến trêu chọc tôi?"
Cô ấy cau mày, dịu dàng vỗ lưng tôi an ủi.
Lúc tôi sắp thϊếp đi, cô ấy bỗng chậm rãi nói một câu.
"Anh ta… hình như là yêu cậu đấy."
…
Tôi uống đến mơ mơ hồ hồ, khi tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Bạn thân để lại lời nhắn nói rằng cô ấy đã xin phép nghỉ làm giúp tôi.
Nhưng ngẫm lại, cô ấy đâu biết số điện thoại của sếp tôi, làm sao có thể xin phép giúp tôi được?
Ở nhà một mình dễ nghĩ ngợi lung tung, tôi dứt khoát bật dậy đi làm.
Vừa đến công ty, chị sếp nhìn tôi đầy kinh ngạc: "Tiểu Lục, không phải bạn trai em nói em bị ốm sao? Sao vẫn đến làm vậy?"
Tôi sững sờ. "Bạn trai…?"
"Ừ, sáng sớm có người gọi điện đến xin phép cho em đấy, chị còn đang ngủ thì bị gọi tỉnh."
Chị ấy ngáp một cái rồi quay về phòng làm việc.
Tôi lập tức gọi cho bạn thân, liên tục truy hỏi nhưng cô ấy không chịu nói gì.
"Cậu đừng nghĩ nhiều, làm sao mình có thể liên lạc với tên cặn bã đó được? Nếu có thể gϊếŧ anh ta thì mình đã ra tay rồi!"
Tôi vừa dập máy thì một số lạ gọi đến.
"Alo?" Tôi còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nữ trong trẻo.
"Chào cô, tôi là Mạnh Dần Phi. Nếu có thể, tôi muốn gặp cô một lần. Không biết khi nào cô có thời gian…"
Tôi lạnh lùng từ chối ngay lập tức: "Tôi không muốn gặp cô. Chuyện giữa cô và Kỷ Lâm Thành tôi hoàn toàn không có hứng thú."
"Không phải vậy đâu cô Lục, cô hiểu lầm rồi…"
Mạnh Dần Phi liên tục gọi cho tôi, tôi cúp máy, cô ta lại gọi tiếp, dai dẳng không chịu buông.
Cuối cùng tôi dứt khoát bật chế độ im lặng.
Không lâu sau, mấy tin nhắn được gửi đến.
"Tôi chỉ muốn nhờ cô cứu Kỷ Lâm Thành."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy sẽ chết mất.”
“Lục tiểu thư, chỉ có cô mới có thể cứu anh ấy. Làm ơn hãy gặp tôi một lần."