Bí Mật Của Bạn Trai Tôi

Chương 4: Chứng kiến

Nếu… tôi chỉ nói là nếu thôi…

Nếu dáng vẻ phóng túng trong video mới là con người thật của anh, vậy thì Kỷ Lâm Thành mà tôi quen biết thì sao?

Học thức uyên thâm, nhã nhặn lễ độ, chẳng lẽ tất cả đều chỉ là vỏ bọc bên ngoài?

Tôi đã sống đến từng này tuổi, chưa từng gặp ai có thể diễn xuất giỏi đến vậy.

Liệu có phải… anh có điều gì khó nói hay không?

Muốn xóa tan những hoài nghi trong lòng, tôi nhắn tin hẹn anh tối nay gặp mặt.

Hồi còn yêu nhau, để tiện cho anh xem phim ở nhà, tôi đã mua cho anh một chiếc máy chiếu, để lâu không dùng nên cũng quên mất. Giờ tôi lấy đó làm lý do gặp mặt thì hợp lý quá rồi.

Rất nhanh sau đó, anh nhắn lại: "Tối nay không tiện lắm, hay là gặp nhau buổi chiều đi?"

"Cũng được."

Không ngờ tôi vừa nhắn tin xong thì sếp gọi điện đến.

Bị lôi vào buổi tăng ca đột xuất ngày cuối tuần, tôi loay hoay làm việc mãi, đến lúc xong xuôi thì đã tám giờ tối rồi.

Tôi cùng cô bạn thân đến khu chung cư của Kỷ Lâm Thành, gõ cửa rất lâu mà không ai trả lời.

"Có lẽ anh ta không có ở nhà đâu, trước đó cũng nói tối nay bận mà."

Không gặp được anh, tôi đành cùng cô ấy quay về.

Suốt quãng đường đi tôi cứ lững thững bước theo cô ấy, đầu óc trống rỗng.

Bỗng nhiên cô ấy khựng lại.

Tôi không để ý, vô thức va vào lưng cô ấy, còn đang định xoa trán than đau thì cô ấy bất ngờ giơ tay lên che mắt tôi lại.

"Lục Ly, chúng ta không nhìn, không nhìn nữa…"

Nhưng tôi đã nhìn thấy rất rõ.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Kỷ Lâm Thành đang ôm chặt eo một cô gái, trao cho cô ấy một nụ hôn sâu đầy cuồng nhiệt.

Chính là anh. Rõ ràng là anh. Đứng ngay trước mắt tôi.

Anh nhất định là rất thích cô ta.

Nụ hôn ấy mang theo sự chiếm hữu, như thể muốn bộc lộ hết thảy tình cảm đã kìm nén bấy lâu nay.

Có lẽ vì tôi và cô bạn thân đứng đó quá lâu, cô gái kia bỗng cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía chúng tôi.

Cô bạn thân phẫn nộ lao tới định chất vấn Kỷ Lâm Thành, nhưng bị tôi giữ chặt lại. "Thôi bỏ đi."

"Lục Ly! Tên khốn này quá đáng lắm rồi! Không đánh cho anh ta một trận thì mình không nuốt nổi cục tức này!"

Cô ấy giãy giụa, nhưng tôi vẫn cố chấp nắm chặt tay áo cô ấy.

Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy tôi rưng rưng nước mắt.

"Bỏ đi." Tôi thì thầm, giọng nói lạc hẳn đi vì mệt mỏi: "Thật đấy, mình đã mệt mỏi cả ngày rồi. Mình không còn sức để dọn dẹp mớ hỗn độn này nữa."



Mệt mỏi.

Tôi không thể diễn tả chính xác cảm giác của mình, nhưng nghĩ kỹ lại, mọi chuyện dường như đã có tín hiệu từ trước.

Tôi tin chắc rằng mình yêu Kỷ Lâm Thành, anh cũng luôn dịu dàng quan tâm đến tôi. Tình cảm của chúng tôi vẫn luôn êm đềm, đáng lẽ tôi nên đủ tin tưởng mà giao phó cả đời mình cho anh.

Vậy mà vào ngày kỷ niệm ba năm bên nhau, khi anh quỳ một chân xuống, nâng bó hoa hồng trong tay, ngỏ lời muốn đính hôn với tôi…

Tôi lại do dự.

Tôi nhận chiếc nhẫn, mơ hồ đáp: “Chúng ta chờ thêm một thời gian nữa đi, đừng vội.”

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính khoảnh khắc đó tôi đã cảm nhận được sự mông lung trong mối quan hệ này.